Cho nên, hắn rất coi trọng Âu Dã Thanh Vũ!
Vân luôn muốn theo đuổi Âu Dã Thanh Vũ, giành được cô ta về tay mình, sau đó tiếp cận Âu Dã Tư Linh, từ đó có thể nảy sinh thêm nhiều mối quan hệ.
Nếu không, hắn đã không đặc biệt dành một chỗ cho Âu Dã Thanh Vũ. Vậy mà bây giờ…
Tâm trạng của Diêp Ca cực kỳ không tốt, ánh mắt ngày càng u ám, có một loại xung động muốn giết người, giọng điệu áp bức: “Âu Dã Thanh Vũ, vì sự an toàn của người mà cô vừa gọi là cậu Trần, tôi đề nghị cô rút lại những lời vừa nói”.
“Xin lỗi, không rút”.
Âu Dã Thanh Vũ cười nhẹ, sau đó ngồi xuống, dưới làn váy ren trắng thấp thoáng đôi chân ngọc ngà thon thả, toát lên phong thái tao nhã cùng dáng vẻ quý phái.
“Cô!”
Hai mắt Diệp Ca như sắp phun ra lửa, hắn tức giận, thực sự rất tức giận, nếu không phải vì quy định của học viện Vô Song, hắn chắc chắn đã động thủ rồi, cả người đằng đằng sát khí bức người: “Tốt lắm, vậy thì tôi muốn hỏi, Trần Bát Hoang mà các người luôn miệng nhắc đến mạnh đến mức nào?”
Âu Dã Thanh Vũ khẽ cười: “Mạnh cỡ nào thì tôi không rõ lắm, nhưng… cũng có thể nói, nếu dùng con số để khái quát sự chênh lệch giữa anh và anh ấy thì sức hút của anh với tôi là bằng 0. Mà sức hút của anh ấy với tôi lại gần chục ngàn, trăm ngàn, cả triệu, thậm chí là trăm triệu!”
“Tóm lại… tôi chẳng hề có cảm giác gì với anh hết, mà với anh ấy, lại là yêu!”
Rõ ràng có thể thấy được, sau khi Âu Dã Thanh Vũ nói xong câu đó, gương mặt xinh đẹp bỗng ửng hồng, mang một vẻ đẹp khác:
“Dù sao, anh ấy cũng xuất sắc hơn anh rất nhiều!”
Cô ta vừa nói xong, đám Lục Phong, Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Đàm Thu và cả những đệ tử bên Vũ Văn Hữu đều kinh ngạc đến ngây người!
Thích!
Đây là đang tỏ tỉnh với Trần Đức trước bàn dân thiên hạ!
Á đù!
Âu Dã Thanh Vũ là nữ thần mà hàng ngàn, hàng triệu, thậm chí là trăm triệu người đàn ông tha thiết ước mơ đó!
Hôm nay, vậy mà lại tỏ tình với Trần Đức trước mặt nhiều người như vậy! Điều đó cần phải can đảm cỡ nào chứ?
Nếu như bị bên ngoài biết, chắc chắn sẽ là một tin tức động trời, chưa đến 1 tiếng là có thể lên trang nhất của các trang mạng rồi!
“Cô Âu Dã, cô… lợi hại!”, Kỳ Hàn rất ít nói chuyện, giờ phút này cũng không kìm được lên tiếng khen.
Đám Đàm Thu nghẹn họng nhìn trân trối, vừa vui vừa hâm mộ. Có thể được Âu Dã Thanh Vũ nhìn trúng, điều này phải là phúc phận tu luyện mấy đời chứ!
Giờ phút này, tên điên như Lữ Đông Dã cũng hết điên và cảm thấy cực kỳ khâm phục trước lòng can đảm của Âu Dã Thanh Vũ. Nói thật… một người con gái có thể làm được như vậy đã rất khó rồi!
“Khốn kiếp!”
Trên người Diệp Ca tản ra sát khí ngùn ngụt, nó không nhằm vào bất cứ ai có mặt ở đây, mà chĩa thẳng vào người chưa gặp bao giờ là Trần Bát Hoang!