Hàn Thái tính thời gian rất chuẩn, với tốc độ bình quân như vậy, từ nhà anh đến đền Thiên Ẩn gần như không thể nhanh hơn được.
“Hàn Thái, vận tốc 80km, thật sự là cực hạn của người thường, nhưng đó không phải là của tao”.
“Brừm!”
“Brừm!”
Chân ga đạp hết mức, trên bảng điều khiển của xe BMW, tốc độ đã tăng từ 40km lên đến 50, sau đó là 80… 100… 150… 200km.
Trong 20 giây, Trần Đức đã ở trong khu vực nội thành, trực tiếp tăng tốc độ lên đến 200km, tốc độ này khi chạy trên đường cao tốc rộng và thẳng đã đủ nhanh rồi.
Mà đây lại là trong nội thành.
Người đi đường chết lặng, một chiếc BMW lao nhanh đến mức chỉ trong nháy máy đã không thấy đâu rồi.
“Fuck, đó là đang đua xe sao?”
“Này, muốn chết à?”
“Nhanh nhìn đi, chiếc xe kia nhanh quá”.
“Không tốt, sẽ gặp tai nạn mất, phía trước có hai chiếc xe đang chắn ngang đường, căn bản không thể vượt qua được, với tốc độ này, không phanh kịp mất!”
“Qua… qua… qua rồi kìa!”
“…”
Chiếc xe băng qua thành phố đông đúc, tiếng bàn tán xôn xao vang lên, đúng lúc mọi người đang kinh ngạc về tốc độ và kĩ thuật thì bất ngờ có hai chiếc oto chặn ở phía trước. Cứ tưởng rằng một vụ tai nạn sắp xảy ra thì chiếc BMW đột nhiên nghiêng sang một bên
Đúng vậy, là nghiêng sang một bên.
Toàn bộ phần xe bên trái, ngay lúc sắp va vào hai chiếc oto kia, đột nhiên chồm lên cao, hai bánh xe cọ xát với mặt đất, từ từ lao qua giữa hai chiếc xe kia.
Mà hai chiếc xe kia không hề bị hư hại gì.
Một cú né hoàn hảo.
“Rầm!”
Sau khi lao qua hai chiếc oto, BMW lại tiếp đất bằng cả bốn bánh và biến mất trong tích tắc.
“Con mẹ nó, giỏi thật sự!”
“Cao thủ, đúng là cao thủ, tuyệt đối là cao thủ!”
“Sợ vãi tè…”
Người đi đường sững sờ kinh ngạc, hai chiếc oto bị lướt qua sợ tới mức toát mồ hôi hột, chân run cầm cập.
Họ lái xe đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy cái gì đó thần kì đến vậy.
Núi Thiết Mãnh.
Đường quanh co, nhiều khúc cua liên tiếp tới 180 độ.
Lên đến con đường núi này, Trần Đức hoàn toàn không có ý giảm tốc độ.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
Nhanh!
Nhanh hơn nữa!