“Chủ tịch Lôi, tôi nghĩ Hồ Hải Sinh nói đúng đấy”.
“Đúng vậy”.
Rất nhiều bạn học lên tiếng phụ họa khiến cho khóe miệng Lôi Long nở nụ cười đắc thắng. Cậu ta nói: “Quá khen quá khen, tất cả mọi người đều là bạn học, đừng để mọi chuyện đi quá xa”.
“Cậu thấy chưa Đàm Thu, anh Long của chúng tôi giúp cậu nói chuyện kìa, còn không mau cảm ơn anh Long”, Hồ Hải Sinh nói.
“Cảm ơn anh Long”.
Trong lòng Đàm Thu rất tức giận nhưng cậu ấy vẫn làm theo, cho dù xảy ra chuyện gì thì cậu ấy cũng có thể nhẫn nhịn.
Lùi một bước sóng yên biển lặng.
Hồ Hải Sinh hài lòng nói: “Mà này, Đàm Thu, không phải cậu nói rằng Trần Bát Hoang là bạn của cậu sao? Đã vậy thì cậu bảo anh ta đến đây cùng gọt trái cây với cậu đi, chúng tôi còn đang đợi ăn trái cây đó”.
“Tôi gọt cho mọi người ăn là được”, Đàm Thu cắn môi, cậu ấy có thể bị sỉ nhục, cậu ấy đã quen rồi, cậu ấy không muốn Trần Đức giống như mình.
“Nếu như tôi nói không được thì sao?”, vẻ mặt của Hồ Hải Sinh đột nhiên thay đổi, trở nên hết sức lạnh lùng.
Đàm Thu bất giác lùi lại hai bước.
Hồ Hải Sinh chế nhạo cười, thứ vô dụng này quả nhiên vẫn bị thao túng như mọi khi.
“Còn không mau đi?”, Hồ Hải Sinh nói: “Hai tên vô dụng các người có thể gọt trái cây cho ông nội ăn là phúc của các người đó! Còn 3 tháng nữa là tốt nghiệp rồi, về sau nếu như chúng tôi vui vẻ thì còn có thể giúp đỡ hai người”.
“Không… không đi”.
Gương mặt Đàm Thu đỏ bừng, bàn tay gắt gao nắm chặt trái táo: “Các người sỉ nhục tôi cũng được không được sỉ nhục bạn bè của tôi, cũng không được sỉ nhục ông nội của tôi!”
Từ nhỏ, người mà cậu ấy kính trọng nhất chính là ông nội.
Bây giờ ông nội của cậu ấy đã qua đời, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ quên được gương mặt nhân hậu của ông ấy.
Còn nhớ khi cậu ấy còn nhỏ thì ông nội đã rất mực yêu thương cậu ấy.
Có món gì ngon hay trò chơi gì vui thì ông nội đều nghĩ đến cậu ấy trước tiên.
Chính vì ông nội của cậu ấy đã dặn dò cậu ấy học hành chăm chỉ trước khi ra đi cho nên cậu ấy mới ra sức học tập để trở thành một học sinh tài năng trong lớp.
Có thể tưởng tượng được ông nội của cậu ấy là người quan trọng thế nào trong cuộc đời của cậu ấy.
Đàm Thu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai xúc phạm ông nội của mình.
“Bọn tôi cứ xúc phạm đó thì sao?”, Hồ Hải Sinh hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Đàm Thu, cậu ta bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha, trưng ra nét mặt đắc ý nói: “Ông nội cứ xúc phạm cháu đấy, thế nào?”
“Bạn của cháu là rác rưởi, ta là ông nội của cháu đây”.
Hồ Hải Sinh hoàn toàn coi Đàm Thu như một con rối để điều khiển, hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của cậu ấy, ăn nói mà không hề kiêng kỵ một chút nào, thái độ lại vô cùng kiêu ngạo.
Các sinh viên xung quanh cũng đều lớn tiếng cười nhạo, những người như Đàm Thu chỉ đáng là đồ chơi của bọn họ.
Tống Ngữ Yên nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không nói gì.