Trần Đức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Cao Sĩ Long nói: “Ông cảm thấy tôi có do dự hả? Tôi có do dự đâu, chỉ là muốn nghe lý do của ông thôi. Mà ông lại toàn nói một đống lời nhảm nhí chẳng làm nên lý do nào cả”.
“Phụt!”
Giây tiếp theo, bàn chân Trần Đức lập tức đạp vỡ lồng ngực Thành Kỳ Văn, hắn ta tức thì chết ngay tại chỗ, mặt xám như tro, không còn chút máu.
“Cậu Thành!”
Majors hét lên, bịch một tiếng quỳ xuống đất, lòng đầy lo sợ.
Chết rồi!
Thành Kỳ Văn đã chết! Chết ở ngay trước mặt mình!
Sau khi trở về, chắc chắn ông ta sẽ phải đối mặt với một cơn giận dữ khủng bố đến từ nhà họ Thành!
Majors thật sự không dám tưởng tượng sau khi trở về sẽ gặp phải sự trừng phạt và hậu quả như thế nào.
Cao Sĩ Long cũng há hốc mồm, ông ta đã cố gắng khuyên bảo như thế rồi mà không ngờ Trần Bát Hoang vẫn khăng khăng ra tay!
Gương mặt ông ta giật giật, phút chốc không nói nổi nên lời! Mãi một lúc lâu sau mới thở dài.
“Anh Trần, anh gây ra họa rồi, họa lớn thật rồi…”, Cao Sĩ Long run rẩy, hoảng sợ không thôi. Trần Bát Hoang đúng là kẻ điên, cái gì cũng dám làm!
Cao Sĩ Long chỉ để lại một câu như vậy rồi lái Land Rover Defender rời đi.
Ông ta phải về báo cáo với cấp trên đã.
Kỳ Hàn môi khô khốc, Trần Bát Hoang dữ dội ghê, ngay cả hắn cũng không dám giết Thành Kỳ Văn, mà anh lại chẳng chút do dự, dứt khoát ra tay.
Quyết đoán, tàn nhẫn, trí mạng!
Lại nhớ tới lễ mừng thọ 90 tuổi của Hàn Huyền Tông, hắn rất may mắn lúc đó mình đã không có sát khí với Trần Đức và quyết đoán đi theo, không có cứng đối cứng với anh.
Không thì, chắc chắn kết quả của hắn cũng chẳng tốt hơn Thành Kỳ Văn là bao đâu nhỉ?
Trước mắt bao người, Trần Bát Hoang nhấc chân về, để lại một dấu chân màu máu, rồi đi đến trước mặt Majors: “Về nhắn dùm tôi một câu, bảo nhà họ Thành là Thành Kỳ Văn đã chết. Nếu không muốn trả thù thì từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông. Còn muốn trả thù thì cứ việc tới, tôi đây không ngại diệt luôn nhà họ!”
Majors chậm rãi đứng dậy, chẳng nói câu nào, chỉ bảo các đồng đội đứng lên, lập tức rời khỏi đây.
Trên người họ đều có camera quay lại cả quá trình chuyện xảy ra ngày hôm nay. Ông ta phải mang về cho người nhà họ Thành xem, hy vọng có thể né được cơn giận của họ.
Sau khi Majors rời khỏi, Trương Thiên Dương vội bước tới bên cạnh Trần Đức: “Cậu Trần, tôi thật sự xin lỗi cậu về chuyện ngày hôm nay, lại khiến cậu phải ra tay, còn chọc tới một quái vật lớn như vậy nữa”.
“Không sao”.
Trần Đức xua tay: “Chỉ là một nhà họ Thành mà thôi, chẳng đáng gì đâu. Bảo người thu dọn chút đi, rồi làm lễ cưới tiếp”.
Đây chắc chắn là một đám cưới khó quên, cả quá trình đều hơi áp lực. Nhưng lại chẳng ai dám rời đi, vẫn chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc mới tan.
Sau đám cưới, Trương Tử Đằng nắm tay Đồ Thanh Thanh bước tới, quỳ xuống trước mặt Trần Đức, nói: “Anh Trần, cảm ơn anh!”