“…”
Ba cô gái không nói nên lời.
Giờ là lúc nào rồi mà còn tâm trạng hỏi quần áo hợp hay không?
Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là rời khỏi đây.
“Bát Hoang, tôi thấy anh vẫn nên rời khỏi đây…”, Lâm Dao rầu rĩ nói: “Tạ Phương Kiệt đến sẽ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp hơn!”
“Đúng, Trần Bát Hoang, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt”, Tống Ngữ Yên cau mày, giọng cô ấy vô cùng lạnh lùng.
Tiêu Mạn Y mỉm cười, nhưng nụ cười của cô ta lại buồn rười rượi. Cô ta quen biết Trần Đức lúc còn trong ngục giam thế nên hiểu rất rõ con người anh.
Trừ phi người phụ nữ mà anh đặt trong tim xuất hiện, bằng không, e là không một ai có đủ khả năng khuyên anh thay đổi quyết định.
Tiêu Mạn Y hiểu rất rõ điều này, vì vậy, cô ta chỉ vào bộ màu đen ở chính giữa: “Em nghĩ là bộ này hợp!”
Lâm Dao chọn cho Trần Đức ba bộ quần áo.
Đầu tiên là một bộ âu phục có màu đen, thứ hai là đồ thể thao, còn lại là một bộ trường sam mà thầy thuốc thời cổ hay mặc.
“Hai cô cảm thấy thế nào?”, Tiêu Mạn Y quay đầu hỏi Lâm Dao và Tống Ngữ Yên.
“Tôi không có ý kiến!”, Tống Ngữ Yên không có tâm trạng để tâm đến bộ quần áo kia, cô ấy thầm nghĩ khuyên Trần Đức mau rời khỏi đây, chớ có tự phụ như vậy.
Lâm Dao thì mím chặt đôi môi đỏ mọng: “Bát Hoang… anh mặc cái nào cũng đẹp!”
Thấy thái độ của ba cô gái, Trần Đức mỉm cười: “Được rồi, vậy thì lấy cái màu đen này đi!”
Dứt lời, anh bước vào phòng thay đồ, cởi bộ quần áo dính máu trên người ra, thay trường sam màu đen vào. Khoảng ba phút sau, anh bước ra từ phòng thay đồ, nở một nụ cười tươi rói: “Sao hả? Có đẹp không?”
“Đẹp!”, Tiêu Mạn Y hết lời tán dương.
Tống Ngữ Yên hừ lạnh, còn Lâm Dao thì khẽ gật đầu.
Phật nhờ mạ vàng, người nhờ quần áo, không thể không nói, sau khi thay bộ quần áo giá rẻ trên người ra, Trần Đức dường như biến thành một con người khác. Trường sam mới tinh vừa khít cơ thể anh, dường như được thiết kế riêng cho anh vậy, mặc nó vào, trên người anh bỗng chốc toát lên khí chất cổ xưa và hào phóng.
Kết hợp cùng chai rượu đeo bên hông và khuôn mặt bất cần đời càng làm nổi bật sự tự do phóng khoáng, tựa như thế ngoại cao nhân, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Bên ngoài cửa hàng, Trương Thiên Dương sốt ruột không chịu được, cứ như kiến bò trên chảo nóng. Ông ta thật sự mong Trần Đức nhanh chóng rời khỏi đây, còn những ông trùm của giới kinh doanh thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy anh vẫn hờ hững thay quần áo như không có việc gì, bọn họ lẳng lặng dõi theo anh.
Tên thanh niên này thật ngông cuồng!
Gặp phải một đối thủ mạnh như Tạ Phương Kiệt mà còn dám tỏ thái độ ngông cuồng, ngạo mạn như vậy, đúng là nghé con không sợ cọp.
Ông lão mua được Diên Thọ dược hoàn trong buổi đấu giá vừa hồi hộp lại vừa bùi ngùi: “Đáng tiếc, lẽ ra sẽ có một tương lai tươi sáng, nhưng giờ sắp phải chết rồi, không biết có liên lụy đến chúng ta không nữa? Đúng là đáng chết mà!”