Trần Đức lau đi hình vẽ trên mi tâm Trương Thiên Dương, lúc này, phù văn đã biến thành màu đen, kỳ dị khó tả.
“Sớm biết mệt mỏi như vậy, mình đã đòi thêm ít tiền rồi!”
Chỉ một hình vẽ đã khiến Trần Đức cảm thấy cơ thể trống rỗng, cảm giác đói khát ập đến.
Kế đó, anh rời khỏi biệt thự.
Bên ngoài có một đám người đang chờ đợi.
Nhan Như Sơ đã chuẩn bị sẵn một tấm thẻ, vừa thấy Trần Đức bước ra, bà ta liền tiến đến đưa cho anh: “Cậu Trần, đây là thù lao của cậu, mật mã là sáu số 8”.
“Dì, dì điên rồi à, hay là già rồi nên hồ đồ?”, Trương Tử Đằng đoạt lấy tấm thẻ trong tay Nhan Như Sơ: “Dì cho hắn tiền làm gì?”
“Tử Đằng, con làm gì đó?”, Nhan Như Sơ cả giận nói.
“Dì, dì thật sự cho rằng hắn cứu được bố ư?”, Trương Tử Đằng nói: “Dì nhìn đi, chúng ta mới đi ra chưa đến một phút đồng hồ mà thôi!”
“Ông Hồng mất cả đêm còn không cứu tỉnh bố, hắn chỉ tốn một phút thôi, dì không thấy buồn cười à?”, Trương Tử Đằng hùng hổ dọa người.
Trương Tử Ngọc cũng nói: “Dì, Tử Đằng nói không sai, tên nhóc này chỉ là một kẻ lừa gạt!”
Trong lúc nhất thời, Nhan Như Sơ cũng không nói nên lời.
Trương Tử Đằng và Trương Tử Ngọc nói không sai, bọn họ chỉ mới ra ngoài chưa đến một phút, Trần Đức đã đi ra.
Ngay cả bà ta cũng cảm thấy hoài nghi, không biết Trần Đức có phải kẻ lừa đảo hay không.
Kể cả Quan Hổ vốn là người đứng ra đảm bảo cũng không dám chắc Trần Đức có làm được hay không.
Dù sao cũng chỉ mới một phút mà thôi.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi đã tuyên bố cứu tỉnh Trương Thiên Dương.
Chuyện này sao có thể chứ?
Ông ta cũng biết bệnh của Trương Thiên Dương vô cùng quái lạ, tất cả các thiết bị tối tân nhất cũng không dò ra được nguyên nhân.
“Anh bạn trẻ, còn trẻ như vậy nên tìm việc làm cho đàng hoàng, tội gì đi lừa đảo?”, Hồng Trung Hà miệng đầy chính nghĩa: “Tôi cảm thấy thẹn thay cậu đấy!”
Thân là một trong những bác sĩ có chuyên môn y học cao nhất thành phố Tần, dù có đánh chết Hồng Trung Hà, ông ta cũng không tin Trần Đức có thể cứu tỉnh Trương Thiên Dương chỉ trong một phút.
“Thằng bịp bợm, dám lừa người nhà họ Trương, mày không muốn sống nữa hả?”, mẹ Trương Tử Đằng hùng hổ mắng, bà ta biết chuyện Trương Tử Đằng bị đánh nên muốn thay con trai báo thù.
“Ha ha…”
Trần Đức cười khẩy: “Được, tiền này tôi không lấy, hi vọng ngày sau các người đừng cầu tôi lấy!”
Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
“Cầu mày lấy à? Mày tưởng mày là ai?”, Trương Tử Đằng lạnh lùng nói: “Giờ mày muốn chạy à, không dễ vậy đâu, nhà họ Trương không phải nơi mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi”.
“Ngu ngốc!”
Bỗng nhiên, Trần Đức vung tay tát thẳng vào mặt Trương Tử Đằng.
“Bốp!”
Âm thanh giòn giã vọng vào tai mọi người, trong lúc nhất thời, tất cả đều trợn trừng mắt kinh ngạc.