“Ồ…”
Trần Đức vẫn lạnh nhạt, chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt ồ một tiếng, hoàn toàn không muốn nói nhiều với gã.
“Trần Bát Hoang, trông mày có vẻ rất có lòng tin có thể khiến nó nghe lời, hay là mày thử xem?”, Mục Lâm ngồi trên Truy Phong Sư, rũ mắt nhìn Trần Đức, giọng đầy khiêu khích: “Để tao xem, người trong thế tục lợi hại cỡ nào”.
“Trần Bát Hoang, đừng nói lung tung”, Lục Thư Tuyết rất hiền lành, mắt thấy Mục Lâm cố ý cho anh vào tròng, lập tức nhắc nhở Trần Đức.
Cô ta biết Truy Phong Sư hung hăng như tế nào.
Một con Truy Phong Sư trưởng thành, dù đã được dạy dỗ, nhưng muốn thuần hóa nó thì hoàn toàn không phải chuyện một sớm một chiều. Với thực lực Linh Căn sơ kỳ của Trần Đức, còn đến từ thế tục thì không chết cũng tàn!
Trần Đức là một người tốt, vào lúc quan trọng còn đứng ra nhắc nhở cô ta lòng dạ của Mục Lâm. Lục Thư Tuyết rất biết ơn anh, hơn nữa bản tính cô ta cũng tốt bụng nên không muốn nhìn thấy bất cứ ai chết vì mình.
“Mục Lâm, Truy Phong Sư…”
“Thư Tuyết!”, đúng lúc này, Lục Phúc bỗng mở miệng, trầm giọng nói: “Cô cứ cưỡi Truy Phong Sư với cậu Mục đi, làm thế không những an toàn còn có thể đến nhà họ Lục nhanh hơn”.
Mục Lâm ngẩn ra, cùng lúc đó, trong lòng bỗng mừng rỡ như điên!
Ngay cả Lục Phúc đều lên tiếng, gã cũng nắm chắc hơn về kế hoạch trong lòng mình, tim đập không khỏi nhanh hơn rất nhiều!
Dù sao, Lục Phúc cũng là người lớn, còn biết thời biết thế, Lục Thư Tuyết lại có vẻ nghe lời ông ta.
Mà Mục Lâm và Lục Thư Tuyết lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, gã vẫn thèm thuồng vẻ ngoài, dáng người của cô ta. Từ bé đã coi Lục Thư Tuyết như nữ thần, như tình nhân trong mộng.
Mong muốn lớn nhất của gã chính là có được Lục Thư Tuyết!
Biết bao nhiêu đêm, dù nằm dưới cơ thể gã là người phụ nữ khác, nhưng Mục Lâm lại coi cô ta như Lục Thư Tuyết.
Mục Lâm nghĩ thế thì hô hấp không khỏi hổn hển, dồn dập, nóng rực hơn.
Một khi Lục Thư Tuyết ngồi lên Truy Phong Sư, dưới tốc độ cực nhanh và tính cách táo bạo của nó, chẳng phải là gã muốn làm gì thì làm sao?
Đến lúc đó, cho dù hắn ta có làm gì thì Thư Tuyết cũng không còn cách nào khác.
Trái tim Lục Thư Tuyết chùng xuống, không ngờ ngay cả người yêu thương cô ta nhất là Lục Phúc cũng đến khuyên bảo, cô ta cau mày muốn nói gì đó.
Nhưng…
Lục Phúc lại một lần nữa lên tiếng cắt ngang: “Cô chủ, đây chính là Côn Luân Hư, giới tu võ!”
Chỉ với một câu ngắn gọn.
Ngay lập tức Lục Thư Tuyết đã hiểu.
Tình hình hiện tại của cô ta và Lục Phúc cũng giống như chó nhà có tang, không có thực lực, theo luật rừng, họ chỉ có dựa vào người khác!
Lục Phúc đúng là rất yêu thương cô ta, cũng chính vì như vậy nên mới khuyên cô ta thỏa hiệp, theo như Lục Phúc nghĩ, với tình hình trước mắt, không còn việc gì quan trọng hơn có thể sống tiếp.
Chỉ cần có thể tiếp tục sống, chút sỉ nhục đó có là gì?