Ngay từ đầu, Tống Ngữ Yên vốn muốn cho người thay mình làm khó dễ Đàm Thu, nhưng khi thấy Trương Tử Đằng quá đáng như vậy, cô ấy vẫn mềm lòng: “Đàm Thu, cậu buông anh ta ra, giúp tôi tháo dây, cậu yên tâm, tôi sẽ không đi”.
“Không được, hắn mắng tôi là chó vô dụng, tôi không thể để hắn đi qua!”
Đàm Thu rất quật cường, nhất quyết không nghe theo.
Cậu ấy chỉ nhận mỗi mình Trần Đức, còn lại ai nói đều không nghe.
Huống chi Trương Tử Đằng mắng cậu ấy như vậy, nếu cậu ấy thả Tống Ngữ Yên thì khác nào khuất phục?
Hơn ba năm trước, cậu ấy có thể khuất phục.
Nhưng hiện tại… Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể!
Tuyệt đối không thể!
Nội tâm Đàm Thu rít gào, cố chịu đựng những đau đớn trên người, cậu ấy từ từ bò dậy, đứng ngăn trước người Trương Tử Đằng.
“Xin lỗi tao!”
“Nếu không, mày sẽ phải hối hận!”
Cậu ấy gầm gừ trong cổ họng, giọng trầm khàn, nhấn mạnh từng chữ một.
Một câu giống với ba năm trước.
Thời gian khác biệt.
Địa điểm khác biệt.
Nhưng người không thay đổi.
Thoáng chốc, ánh mắt Trương Tử Đằng thay đổi.
Những lời này dường như chạm đến điểm mấu chốt của gã.
Cảnh tượng này rất quen thuộc.
Gã cẩn thận suy nghĩ.
Một lát sau, chuyện mà gã vốn cho rằng chỉ chuyện vặt vãnh thường ngày bỗng tựa như một cuốn truyện tranh, dần hiển hiện trong đầu gã.
Ba năm trước đây, trên đường, cũng vì một người phụ nữ mà đã có người nói với gã một câu như vậy.
Mà người đó… Chính là Đàm Thu!
“Trương Tử Đằng, nên có chừng mực!”
Lâm Dao không thể tiếp tục ngồi yên không quan tâm, cô đứng dậy, bước đến trước người Đàm Thu: “Mọi người đều là bạn học, đừng tuyệt tình quá!”
“Ồ?”
Trương Tử Đằng không nghĩ Lâm Dao sẽ đứng ra, gã cảm thấy rất bất ngờ, sau đó lại cười nói: “Lâm Dao mỹ nữ, tôi chỉ muốn giúp Ngữ Yên mà thôi, xin cô nhường đường!”
“Giúp Ngữ Yên thì xin anh đi vòng qua!”, Lâm Dao nói.
Trương Tử Đằng hít sâu một hơi, cố nén giận, dù sao Lâm Dao cũng rất xinh đẹp, gã còn muốn ngủ với cô ta, không thể đắc tội được.
“Được, tôi nghe lời em, đi đường vòng!”