Xuất thân là Binh Vương, sao Trần Đức không biết biểu tượng này chứ?
Nó không thuộc về ba chủng hải quân và lục quân, mà đại biểu cho bộ phận đặc biệt. Sự tồn tại của bọn họ là để chuyên môn điều tra một vài sự kiện mang tính chất bí ẩn, ly kỳ.
“Ơ, trịnh trọng như vậy à, có ý gì?”, Trần Đức kỳ quái hỏi.
“Hoang gia, vị này chính là thiếu úy Bộ phận đặc biệt của Hoa Hạ, Tưởng Sơ Linh, cô ấy muốn gặp cậu có việc!”, Hình Tông Đài nói.
“Ồ, vậy à? Bộ phận đặc biệt điều tra đến chỗ tôi rồi à?”, Trần Đức nhướng mày, liếc mắt nhìn Tưởng Sơ Linh. Cô nàng này có vóc dáng không tệ, độ khoảng hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài xinh xắn, một thân quân trang có vẻ hơi rộng, nhưng vẫn không cách nào che lấp được dáng người nóng bỏng của cô ta.
Trong lúc Trần Đức dò xét Tưởng Sơ Linh thì cô ta cũng đang đánh giá anh.
Ấn tượng đầu tiên là vẻ ngoài tạm ổn, thoạt nhìn có hơi lười biếng, tùy tiện, không hề có một chút tinh thần của người đã từng là quân nhân.
Có lẽ ba năm lao tù đã thay đổi tính cách của anh ta?
So với Trần Bát Hoang thanh danh hiển hách, đã nhiều lần lập chiến công trong tưởng tượng của cô ta thì phải nói là… chênh lệch rất lớn.
Tóm lại, người đối diện mang đến ấn tượng đầu tiên cho Tưởng Sơ Linh không quá tốt.
“Vào đi!”
Trần Đức đem mấy bộ quần áo trên ghế sofa ném sang một bên: “Ngồi thoải mái!”
Hình Tông Đài thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Đức, Tưởng Sơ Linh không ngồi mà vẫn giữ tư thế nghiêm, sau đó lấy một phần tài liệu từ trong cặp công văn ra, đưa đến trước mặt Trần Đức: “Anh xem thứ này trước đi!”
Trầ Đức cầm tập tài liệu kia lên, phía trên có đóng dấu quân sự chuyên dụng, ngoài ra còn có một vài tấm ảnh.
Là ảnh chụp hiện trường anh giết người ở nhà họ Tống và Hàn viên.
“Trần Bát Hoang, anh là một người lính, có lẽ anh hiểu rất rõ nguyên tắc của quân nhân, đó chính là bảo vệ một phương an bình, anh mới đến thành phố Tần có mấy tháng mà đã gây ra hai vụ án thế này, không cảm thấy mất hết thể diện của quân nhân sao?”, Tưởng Sơ Linh quát hỏi, giọng cô ta lạnh như băng.
Hình Tông Đài khẽ giật mình, mày cau lại, trước khi đến, ông đã từng căn dặn Tưởng Sơ Linh nói chuyện khách sáo một chút, nhưng không ngờ đối phương vẫn cứng nhắc như cũ.
Trần Đức đặt tài liệu trên tay xuống ghế sofa, không chút để tâm nói: “Trần Bát Hoang này làm người không cần một cô nhóc như cô dạy dỗ”.
“Anh…”
Tưởng Sơ Linh nhíu mày, cô ta chỉ nhỏ hơn Trần Đức có ba tuổi mà thôi, vậy mà lại bị gọi là cô nhóc, bèn không phục nói: “Trần Bát Hoang, anh là võ giả, đúng, cục cảnh sát Hoa Hạ không thể bắt anh, nhưng anh đừng quên, anh từng là quân nhân, những đồng đội đã hy sinh của anh cũng là quân nhân, nhiệm vụ của quân nhân chính là bảo vệ Tổ quốc, giữ gìn một…”
“Nếu cô muốn tiếp tục nói với tôi những chuyện… này, vậy thì mời về cho”, Trần Đức lười biếng ngả người ra ghế sofa, lên tiếng đánh gãy lời của Tưởng Sơ Linh, anh phát hiện cô nàng này rất thích dong dài: “Tìm tôi có chuyện gì thì nói thẳng ra, tôi không có thời gian nghe cô lải nhải”.
Quân nhân ư?