Chung cư Đông An.
Hơn nửa giờ sau, Trần Đức mới trở lại, mang theo một chai thuốc và chiếc ngân châm cùng mấy tấm cao dán.
“Dì Trương à, thuốc này dì uống đi, sau khi uống xong, bệnh của dì nhất định sẽ khỏi”, Trần Đức vừa nói, vừa rót nước cho dì Trương, lấy ra một viên thuốc: “Bây giờ dì uống thử một viên trước đã”.
“Bát Hoang à, cảm ơn cháu, cháu không cần an ủi dì đâu, bệnh của dì thế nào dì biết mà”, Trương Ngọc Tiên cười méo xệch, bệnh của bà thế nào đương nhiên bà là người hiểu rõ nhất, cơ bản là không thể trị khỏi, chỉ là để Trần Đức không phật lòng, bà mới cầm ly nước, nuốt ực viên thuốc xuống.
Thuốc trôi xuống cổ, không chỉ không đắng, ngược lại còn hơi ngọt.
Sau khi nước và thuốc lần lượt trôi vào bụng, giây tiếp theo Trương Ngọc Tiên thoáng cảm thấy mình dễ thở hơn rất nhiều, giống như dòng chảy bị tắc nghẽn, trong phút chốc được khơi thông đáng kể.
Lúc này, khuôn mặt vàng vọt của bà ấy đã trở nên hồng hào.
Trương Ngọc Tiên kích động nói: “Bát Hoang… cái này… thuốc của cháu thật sự hiệu nghiệm!”
Tuy đã sống rất nhiều năm, nhưng Trương Ngọc Tiên chưa từng thấy, cũng chưa từng uống bất kỳ một loại thuốc nào có tác dụng nhanh như vậy. Điều này khiến bà ấy vô cùng kinh ngạc, tay bưng chén thuốc cũng run run.
“Mẹ, thật sự có tác dụng?”, Hà Đồn biết Trương Ngọc Tiên sẽ không nói dối, vẻ mặt anh ta tràn đầy kinh ngạc.
“Đúng, đúng rồi, con trai, là thật!”, Trương Ngọc Tiên mừng rỡ nói: “Mẹ vừa uống xong đã cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân thể… thoải mái hơn nhiều!”
“Wow, Trần Đức, không ngờ cậu lại là một thần y”, Miêu Tiểu Thanh cũng rất ngạc nhiên, vốn dĩ, cô cho rằng Trần Đức chỉ đang an ủi Trương Ngọc Tiên mà thôi.
Bởi vì với trình độ y học hiện nay thì không cách nào chữa hết bệnh lao phổi.
Nào ngờ Trần Đức không chỉ chữa khỏi, mà còn có tác dụng tức thì.
“Bệnh vặt mà thôi, không có gì”, Trần Đức vẫn giữ thái độ bình thản như mọi khi, cứ như mình vừa tiện tay làm một việc gì đó mà thôi. Anh cũng không để tâm quá nhiều vào chuyện này, mà tiến đến trước mặt Hà Đồn: “Hà Đồn, tôi có thể trị khỏi chân của anh, đừng nhúc nhích, trước tiên, để tôi giúp anh khai thông kinh mạch”.
Trần Đức vừa giải thích vừa chặp ngón trỏ và ngón giữa lại thành kiếm, điểm hai cái lên người Hà Đồn.
Ngay sau đó, Hà Đồn cảm giác cơ thể tê cứng, không nghe theo sự điều khiển của anh ta: “Trần Đức, việc này…”
“Yên tâm đi, chỉ là điểm huyệt mà thôi. Hai chân của anh đã mất cảm giác một thời gian dài, cho nên khi châm cứu sẽ hơi đau, tôi sợ anh vùng vẫy”, Trần Đức lấy ra một loạt ngân châm có lớn có nhỏ, nhanh chóng đâm vào hai chân Hà Đồn.
Tiếp đó, chân Hà Đồn đột nhiên cảm thấy đau nhói, đã từ rất lâu, chân anh ta mất đi cảm giác, thế nên cơn đau thình lình ập đến khiến sắc mặt anh ta tái nhợt.
Cái này mà là hơi đau à?
Rõ ràng là rất đau đấy!
Hà Đồn cảm giác kinh mạch toàn thân dường như đang run rẩy, đau đến thấu tim.
Mồ hôi lạnh trên trán anh ta túa ra.
Tuy nhiên, anh ta vẫn cắn chặt răng, không hề kêu la.
Bởi vì chân anh ta đã mất cảm giác từ rất lâu rồi, anh ta cũng quên đi cảm giác đau đớn. Mấy năm nay, đôi chân kia dường như không phải của anh ta nữa.
Giờ phút này, tuy là đau, nhưng trong lòng Hà Đồn vô cùng phấn khích.