“Trần Bát Hoang là người bố tôi chỉ định, anh ta là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của tôi, tôi hy vọng cậu đừng quá đáng quá, nếu không tự gánh lấy hậu quả”.
Giọng Tống Ngữ Yên rất nhỏ, chỉ Lôi Long mới có thể nghe thấy.
Vẻ mặt Lôi Long hơi thay đổi, cậu ta không ngờ Tống Ngữ Yên lại nói giúp Trần Bát Hoang, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng cậu ta cũng không làm gì được.
Cậu ta theo đuổi Tống Ngữ Yên không chỉ vì cô xinh đẹp, nói thật người giàu có như cậu ta, muốn tìm phụ nữ đẹp không khó.
Lý do chính là vì người phía sau Tống Ngữ Yên.
Tạm thời chưa nói đến bố cô là Tống Thiên Vũ, nhà họ Lôi còn có thể ngang vai ngang vế.
Nhưng nhà ngoại của cô…
Nhà họ Lôi không thể động đến!
“Ngữ Yên yên tâm, cậu thấy tôi có giống người bụng dạ hẹp hòi không?”, ngoài miệng Lôi Long đồng ý, nhưng trong lòng lại càng hận Trần Đức hơn.
“Tôi còn có việc, đi trước đây”, Tống Ngữ Yên không có tâm trạng ở lại, tối nay trong mắt cô chỉ là một trò hề, vì thế cô đi về trước với Lâm Dao.
Cô vốn định gọi thêm Tô An Khê, nhưng phát hiện cô ả không muốn đi nên cũng không ép buộc.
“Ôi, tớ quên lấy một thứ rồi”.
Đi được nửa đường, Lâm Dao đột nhiên nói: “Ngữ Yên, cậu chờ tớ nhé, tớ quay lại một chuyến”.
Lâm Dao vội vàng quay lại, tới bên Lôi Long: “Lôi Long, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám có ý đồ với Trần Bát Hoang thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.
Nói xong câu này, Lâm Dao chạy đi, để lại Lôi Long đứng đó cau chặt lông mày.
Hai hoa khôi của trường đều nói giúp cho thằng nhà quê kia.
Điều này khiến lòng cậu ta cực kỳ khó chịu.
Ngoài việc biết đánh nhau, Trần Đức còn điểm gì hơn cậu? Tại sao hai hoa khôi lại thích anh ta như thế?
Lôi Long không đuổi theo, với cậu ta mà nói, bây giờ Phì Tứ và Lục Hoán Kim mới là quan trọng nhất, vì thế cậu ta cố gắng nở nụ cười nhiệt tình, thân thiện dẫn các bạn cùng đến chào hỏi.
Còn Trần Đức, chắc chắn cậu ta sẽ xử lý, đồng thời mượn thế lực của Phì Tứ và Lục Hoán Kim để ra tay, như vậy sẽ không liên quan đến cậu ta.
“Chú Lục, Tứ gia, không biết hai tiền bối sẽ tới đây, Lôi Long không tiếp đón từ xa, mong các chú rộng lượng bỏ qua”, Lôi Long bước lên trước, nhiệt tình nói: “Hai chú có thể tới, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”.
Lục Hoán Kim cười bảo: “Đâu có, cháu Lôi nói vậy khách sáo quá rồi, chú với bố cháu cũng có qua lại, sinh nhật cháu, chú cũng nên tới chúc mừng”.
“Lôi Long, người đúng như tên, đẹp trai anh tuấn thế này, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở”, Phì Tứ khen ngợi.
Khi hai người nói chuyện, ánh mắt lại nhìn lướt qua đám đông như thể tìm kiếm gì đó, không nhìn thấy bóng dáng muốn thấy, cả hai đều có vẻ hơi thất vọng.
Lôi Long không để ý đến những chi tiết nhỏ này: “Chú Lục, Tứ gia, đây là bạn học của cháu, họ đã nghe nói đến đại danh của các chú từ lâu nên muốn gặp các chú”.