“Cô Lâm, tôi là Quan Hổ, quản gia của Trương Thiên Dương – chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Dương, mạo muội đến làm phiền, thành thật xin lỗi cô”.
“Trương Thiên Dương?”, sắc mặt Lâm Dao nhất thời thay đổi: “Trương Tử Đằng bảo ông đến sao?”
“Cô Lâm, đừng hiểu lầm, tôi đặc biệt đến đây mời Hoang gia, có chuyện nhờ cậu ấy giúp đỡ”.
Quan Hổ biết Lâm Dao đã hiểu lầm, tưởng ông ta đến đây gây chuyện nên vội vàng giải thích: “Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ác ý”.
“Tìm Hoang gia?”
Lâm Dao liếc nhìn Trần Đức, biết người Quan Hổ vừa nhắc đến là anh.
“Không sao, Lâm Dao, cô lên lầu trước đi, có thể là ông ta tìm tôi có chút chuyện”, Trần Đức nói: “Nếu có ác ý, cũng không cần phải đứng đợi ở ngoài cửa năm tiếng đồng hồ”.
“Năm tiếng?”, Lâm Dao kinh ngạc: “Anh nói người này đứng ở ngoài cửa năm tiếng”.
Trần Đức gật đầu: “Cô có thể hỏi ông ta”.
Lâm Dao di chuyển ánh mắt sang phía Quan Hồ.
Sắc mặt Quan Hổ hơi thay đổi.
Quả nhiên là cao nhân.
Đúng thật là ông ta đã đứng đợi ngoài cửa hơn năm tiếng đồng hồ rồi.
Có điều, ông ta đến đây không hề quấy nhiễu đến ai cả!
Có thể nói là không một tiếng động.
Vì ông ta đến đây lúc đêm khuya, không tiện quấy rầy nên đã đợi sẵn ở cửa, dự định chờ đến khi trời sáng thì gõ cửa đi vào.
Không ngờ đối phương lại có thể biết ông ta vẫn luôn đứng ngoài cửa.
Ông ta rất kinh ngạc, nhưng cũng có chút buồn bực.
Thanh niên này biết rõ ông ta đã đến, nhưng vẫn bắt ông ta phải đợi hơn năm tiếng đồng hồ.
Cả thành phố Tần Thành có mấy người dám đối xử với ông ta như vậy.
Có điều vừa nghĩ đến bản thân còn có chuyện nhờ giúp đỡ, cho dù Quan Hổ có ý kiến gì thì cũng chỉ có thể giữ trong lòng: “Cô Lâm, quả thực đúng như Hoang gia đã nói, tôi đã ở ngoài cửa hơn năm tiếng rồi”.
“Ông lợi hại thật…”, Lâm Dao giơ ngón tay cái lên, sau đó nói: “Vậy được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi đi lên ngủ bù một giấc”.
Quần áo của Lâm Dao quá mỏng, cô không muốn bị người đàn ông nào khác ngoài Trần Đức nhìn thấy, nên cô viện cớ lên lầu.
Sau khi cô rời đi, Quan Hổ nói: “Hoang gia, cậu hẳn vẫn còn nhớ anh Dương đã từng đến…chỗ cậu ở hai năm trước đúng không?”
Vốn dĩ ông ta định nói nhà tù, nhưng sau khi nghĩ lại, thấy từ này không được may mắn cho lắm, nên đã đổi thành từ khác.
“Tôi nhớ”, Trần Đức biết ý định của Quan Hổ, nhưng anh không ngờ Trương Thiên Dương lại tìm đến đây nhanh như vậy.
“Tôi biết ông tìm tôi có chuyện gì nhưng tại sao Trương Thiên Dương không đích thân đến?”
“Thành thật mà nói”, Quan Hổ im lặng một hồi, bước lên trước, thấp giọng đáp: “Anh Dương… tình hình của anh ấy không được ổn lắm, đã hôn mê bất tỉnh rồi”.
Sau đó, Quan Hổ thuật lại những gì đã xảy ra vào đêm qua với vẻ mặt đau buồn, không ai ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy.