Hắn ta ghét nhất võ giả khác xuất hiện sát ý với mình.
Nếu vào ngày thường, loại người như này hắn ta đều trực tiếp giết chết.
Người muốn giết hắn ta, chưa bao giờ hắn ta giữ lại.
Đáng tiếc… Trần Đức quả thực quá mức thấp kém, quá mức đáng cười.
Giới thế tục?
Ha ha!
Giới thế tục trong mắt Bộ Kinh Phong giống như thiên thần khinh thường người phàm, giết loại người như vậy, hắn ta ngại phiền toái và bẩn tay.
Vả lại.
Con kiến hôi có thể đến thế giới của con voi cũng không dễ dàng gì, hắn ta rất vui lòng cho đối phương một con đường sống.
“…”
Trần Đức lười để ý đến hắn ta, anh làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.
Vừa tới Côn Luân Hư, anh muốn khiếm tốn không muốn ra tay, hơn nữa thời gian có hạn, quả thật anh không muốn lãng phí.
“Cậu chủ Bộ, nhìn dáng vẻ cũng chỉ là con rùa đen rụt cổ”, tên hầu của Bộ Kinh Phong giễu cợt nói: “Cậu không cần lãng phí thời gian với loại rác rưởi này, để tôi đi làm thịt hắn”.
“Giữ lại cho hắn một mạng”, Bộ Kinh Phong nhàn nhạt nói: “Khoét cặp mắt của hắn là được”.
“Dạ!”
Nhận được sự cho phép, tên hầu không do dự, trực tiếp ra tay.
Búa màu đen trong tay cắt qua bầu trời đêm, bay như tên bắn về phía Trần Đức. Trong nháy mắt đã đến sau lưng anh.
“Rác rưởi của thế tục, ha ha!”
Tên hầu cười lạnh, trông cực kỳ âm u, một búa không một chút kiêng kỵ nào bổ trực tiếp về phía bả vai Trần Đức. Một chiêu này của gã hết sức tùy ý, gã thấy giết chết một con kiến không cần quá phí sức.
“Rác rưởi?”
Trần Đức dừng bước, anh nâng tay lên, chìa một ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
“Vù!”
Nhất thời,
Búa trong tay tên hầu run rẩy, bả vai gã truyền tới từng trận tê tái, sắc mặt thay đổi lớn, thật sự gã không dám tin: “Sao có thể?!”
Từ lúc nào,
Người của giới thế tục lại lợi hại như vậy?
Chẳng lẽ,
Là người đứng hàng top trong ba mươi sáu tộc địa sát?
Trong lòng gã sợ hãi đến mức rợn cả tóc gáy.
“Ầm!”
Cùng lúc đó,
Giữa lúc gã sợ hãi, Trần Đức giơ một quyền lên dứt khoát và nhanh nhẹn đánh vào trên đầu búa đen.
Rắc rắc!
Tiếp đó.