Nói đến đó.
Trần Đức đột nhiên giơ tay ra.
Vụt!
Âm thanh vun vút bất ngờ vang lên!
Xoẹt!
Giây tiếp theo, tay của Trần Đức đã ở trên cổ Đồng Lâm.
Trần Đức di chuyển quá nhanh, không ai có thể nhìn thấy anh đã làm thế nào, ngay cả Cao Hiểu Nguyệt và Miêu Triều Hải đứng gần ngay trước mặt cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra!
Sắc mặt Đồng Lâm trắng bệch, cô ta cảm giác như sắp nghẹt thở, ánh mắt nhìn chằm chằm Trần Đức, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, dường như cô ta muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
“Rầm!”
Trần Đức hất nhẹ tay, Đồng Lâm ngã xuống cách đó không xa, trên quầy bar để đầy bánh ngọt, đầu cô ta cắm vào một miếng bánh.
Im lặng!
Cảnh tượng này đến quá đột ngột, khiến tất cả mọi người đứng xung quanh hoàn toàn chìm vào im lặng!
Im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy!
“Vậy thì…”, lúc này Trần Đức bước đến chỗ Đồng Lâm, lạnh nhạt nói,
“Tôi muốn thử xem rốt cuộc cô đang ở vị trí nào”.
“Cô thích ném đồ lên người người khác phải không?”
Một tay Trần Đức giữ chặt cô ta, tay kia cầm lấy bia trên quầy bar, dùng sức mở nắp chai, đổ xuống.
Trong nháy mắt, nước bia thi nhau chảy ồ ạt xuống mặt Đồng Lâm.
“Trần Đức!”
“Anh…ừng ực ừng ực…thả…ừng ực …tôi…!”
Đồng Lâm hét khản cả giọng, rất muốn nói nhưng vừa mở miệng, bia liền tràn vào miệng, không chỉ vậy, mũi, tai, cổ của cô ta đều ướt nhẹp bia với mức độ khác nhau.
Một chai bia đã đổ hết.
Trần Đức không hề có ý dừng lại.
Anh lại lấy thêm môt chai khác.
Tất cả mọi người đứng xung quanh nhìn không chớp mắt.
Ai nấy cũng vô cùng kinh hãi!
Người ta thường nói đàn ông không đánh phụ nữ mà?
Tại sao người đàn ông này lại tàn nhẫn như vậy?
Nhiều chị em khi nhìn thấy cảnh tượng này như thể đang bị đổ bia vào người, cảm thấy cực kỳ ngột ngạt khó thở.
Điên rồi.
Thực sự là điên rồi!
Không ai ngờ rằng người đàn ông này sẽ ở đây công khai ra tay như vậy!
“Róc rách…”
Bia chảy xuống ào ào đập vào mặt Đồng Lâm, Đồng Lâm không dám mở mắt, cô ta không ngừng uốn éo giãy giụa.