Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 880


Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào phía trước tối tăm.


Chẳng bao lâu.


Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện từ trong khoảng không.


Cũng không biết người này xuất hiện từ lúc nào, khi bóng dáng đó lọt vào tầm mắt Diêm Mộng đã thấy anh đứng đó rồi.


Khoảng cách giữa hai người không quá năm mét.


Cô có thể nhìn thấy rõ ràng một dáng người mảnh khảnh khoác trên mình chiếc áo choàng đen đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió, chiếc mặt nạ chú hề trong bóng tối hiện ra có chút hung tợn đáng sợ.


Nhưng Diêm Mộng chẳng mảy may sợ hãi, cô ta kích động tới bật khóc, hai hàng lệ lăn dài trên gò má, quá vui mừng mà khóc nức nở:


“Anh cuối cùng cũng trở lại rồi, là… Trần Bát Hoang kêu anh tới đây sao?”


“Đúng”, giọng nói của Trần Đức đè rất thấp, cố gắng hết mức mô phỏng giống với giọng nói anh dùng lúc cứu Diêm Mộng trước đó, anh tiếc chữ như vàng đáp: “Anh ta nói cô mắc bệnh tương tư? Là nhớ tới tôi sao?”


“Không sai… cái kia… cái kia….”, Diêm Mộng lau lệ nơi khóe mắt, thu hết dũng khí, hùng hổ nói: “Tôi, tôi thích anh, muốn theo đuổi anh, có được không?”


“Không được”.


Trần Đức quyết đoán từ chối, thứ nhất, anh và Diêm Thanh Nhã đã phát sinh quan hệ, thứ hai, anh quanh năm phiêu bạt khắp nơi, với tính cách si tình của Diêm Mộng, thật sự không thích hợp có quan hệ gì với anh.


“Tại… tại sao?”, bị từ chối một cách dứt khoát như vậy khiến Diêm Mộng càng không kìm được rơi lệ: “Anh ghét bỏ tôi sao?”


“Không”.


Trần Đức thoáng ngập ngừng:


“Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không phù hợp”.


“Không phù hợp? Tại sao không phù hợp?”, Diêm Mộng vừa tủi thân xen lẫn nghi hoặc: “Nếu đã không phù hợp, vậy tại sao ngày đó anh còn cứu tôi?”


“Nếu đổi lại là người khác tôi vẫn sẽ cứu”, Trần Đức đáp: “Huống hồ, có lẽ sau khi cô nhìn thấy gương mặt thật sự của tôi, không chỉ không yêu thích tôi mà còn chán ghét tôi nữa”.Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!


“Sẽ không đâu, nhất định sẽ không”, Diêm Mộng vội vàng nói: “Tôi chỉ thích con người của anh, không quan tâm đến ngoại hình của anh, hơn nữa… hơn nữa tôi cũng muốn nhìn thấy gương mặt thật của anh”.


“Hôm nay tới đây chính là để cô thấy được khuôn mặt của tôi”.


Trần Đức vừa nói vừa quay lưng lại với Diêm Mộng, sau đó tháo mặt nạ hề xuống nói: “Có một vài thứ có lẽ sẽ tốt hơn nếu không nhìn thấy bộ mặt thật, tôi hỏi cô một lần nữa, cô chắc chắn muốn thấy tôi à?”


“Tôi chắc chắn”.


Diêm Mộng kỳ vọng đáp, cô mang theo ánh mắt si mê nhìn chăm chăm vào bóng lưng của người đứng trước, nặng nề gật đầu.


Cô ta sớm đã nảy sinh lòng hiếu kỳ nồng đậm với gương mặt được che giấu dưới lớp mặt nạ kia, thời thời khắc khắc không ngừng suy nghĩ muốn biết được rốt cuộc phía sau mặt nạ là một gương mặt tròn méo thế nào, là một người ra sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK