Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 172


Mấy cô nàng này dù có khôn khéo cỡ nào thì cũng chỉ là loại phụ nữ trong nhà kính, chưa từng bước ra xã hội, nên rất ưa thích kiểu người “bá đạo” thế này.


Ngay cả Tống Ngữ Yên cũng thế.


Huống chi, Trương Tử Đằng còn có tiền, bố của hắn là phú ông xếp hạng thứ 5 tại thành phố Tần.


Một tay con ông cháu cha như vậy hiển nhiên phù hợp với hình tượng “tổng giám đốc bá đạo”.


Thử hỏi có nữ sinh nào không muốn gả cho người giống vậy?


Chẳng những các cô không cảm thấy việc làm của Trương Tử Đằng không đúng, mà trái lại còn cảm thấy Đàm Thu rất đáng giận, nên dạy dỗ một trận, và theo lẽ thường, cậu ấy nên bị Trương Tử Đằng xử lý.


“Bốp!”


Đàm Thu hai mặt đối địch, một cước đạp vào bụng dùng mười phần lực khiến cậu ấy lảo đảo lui về sau, ngã ngồi xuống đất.


“Thằng nhóc kia, chỉ bằng mày mà cũng muốn đấu với cậu Trương?”, tên vệ sĩ kia lần nữa tung cước.


Một cước này khiến Đàm Thu hoàn toàn ngã ra đất.


Sau khi quật ngã cậu ấy, bọn họ không tiếp tục ra tay.


Quanh năm theo bên cạnh Trương Tử Đằng, thế nên đám người này hiểu rất rõ gã.


Kẻ địch đã ngã xuống, kế tiếp nên để gã lên sàn.


Thân là chó của người ta, đương nhiên không thể cướp đi hào quang của chủ nhân.


Cả đám lui ra, chia thành hai hàng đứng nghiêm, mở ra một con đường rộng rãi cho Trương Tử Đằng.


Trương Tử Đằng sải bước đi đến, không nhanh không chậm, bước từng bước ngạo nghễ đến trước mặt Đàm Thu.


Ra khỏi phòng học, Trần Đức vội vàng đi đến văn phòng của Hoàng Tố Tố.


“Cô giáo xinh đẹp, cô tìm em có chuyện gì vậy ạ?”, Trần Đức hỏi.


“Em vừa mới chuyển đến, rất nhiều môn học đều không theo kịp. Hai ngày nay cô đã ghi chép cho em một số kiến thức”, Hoàng Tố Tố lấy hai quyển sổ ghi chép ra: “Cầm về xem cho kỹ, học tốt môn tiếng Anh sẽ rất có lợi cho em trong tương lai”.


Trần Đức ngớ người, anh còn tưởng có chuyện gì.


Dăm ba cái thứ tiếng Anh này, mười mấy tuổi anh đã biết hết rồi.


Hơn nữa, không chỉ mỗi tiếng Anh mà anh còn thông thạo ngôn ngữ của hơn mười quốc gia lớn nhỏ, thậm chí anh còn có thể nói được một số tiếng địa phương của một vài quốc gia.


Có điều, vì Hoàng Tố Tố có ý tốt nên anh cũng không nói gì mà cầm lấy cuốn sổ: “Cảm ơn cô giáo xinh đẹp ạ”.


“Không có gì, về xem cho kỹ nhé”.


Trần Đức nhận lấy cuốn sổ, đang chuẩn bị rời đi.


Anh định đi thì có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng.


Quay đầu lại, liền thấy ở cửa xuất hiện một người đàn ông, khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình khá cường tráng.


Hơn nữa, còn là một người đàn ông ngoại quốc, mái tóc vàng và đôi mắt xanh, tuy không còn trẻ nhưng lại có sức hút của một người đàn ông trưởng thành.


“Chào, Rose”, người đàn ông ngoại quốc nói tiếng Hoa rất thạo: “Đã lâu không gặp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK