Chu Hồng Diễu rất già, trên mặt toàn nếp nhăn. Nếp nhăn trên trán giống như là lớp vỏ cây thông, hết lớp này đến lớp khác, trông vô cùng già cả, hoàn toàn không chút sức sống.
Ông ta lạnh nhạt ngồi đằng sau tấm kính, nhìn chằm chằm Trần Đức, rồi nhìn miếng vải kia, sâu trong con ngươi chợt lóe ra ánh sáng khó hiểu.
Chỉ là, ông ta lại không nói ra chữ nào.
Dường như là chẳng có hứng thú để nói.
“Tôi nói là ông có thể nói ra bất cứ yêu cầu gì”.
Trần Đức lặp lại, anh không tin mình không thể làm được vụ mua bán này. Anh từng ngồi tù và gặp gỡ rất nhiều người nên cũng biết được tâm lý của mỗi một tù phạm.
“Ông đang ở trong tù, có lẽ không cần thứ gì. Nhưng, còn bố mẹ, vợ, cháu trai cháu gái bên ngoài thì sao? Bọn họ cũng chẳng cần gì hết ư?”
Chu Hồng Diễu vẫn ngồi im không nhúc nhích, chẳng có chút phản ứng nào.
Nếu không phải trái tim còn đập và còn thở thì ông ta giống như là một con rối.
Trần Đức cũng không sốt ruột, anh nói tiếp:
“Tôi từng điều tra ông, 10 năm trước, ông bị đuổi khỏi nhà họ Chu, sau vì giết người vô tội mà bị Hoa Hạ bắt. Mấy năm nay, chẳng ai trong nhà họ Chu đến thăm ông cả, lẽ nào ông không có người phụ nữ của mình? Hay là, người đó đã chết?”
Trần Đức vừa nói xong bèn thấy khóe miệng Chu Hồng Diễu rõ ràng run rẩy một chút.
Rất nhỏ, cũng chỉ giây lát.
Nhưng, lại không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Trần Đức.
Trần Đức đã từng trải và gặp nhiều trường hợp nên biểu hiện ấy của Chu Hồng Diễu có ý nghĩa thế nào thì anh cũng đoán được tám chín phần: “Nói vậy là người phụ nữ của ông đã mất, ông là con trưởng trong chi thứ hai của nhà họ Chu, hồi đó lại bỗng nhiên bị đuổi khỏi nhà. Xem ra, chuyện này còn có ẩn tình khác…”
“Hoặc có thể nói, chuyện này còn liên quan đến con trai và con gái ông?”
“Cậu đi đi, đừng tới làm phiền tôi”, bỗng nhiên, đôi môi của Chu Hồng Diễu ở phía bên kia tấm kính giật giật, như bị nói trúng chỗ đau, trong mắt không kìm nổi toát ra vẻ tức giận. Chỉ là, ông ta lại rất biết nhẫn nhịn, khàn khàn nói.
“Tôi nói rồi, chỉ cần ông nói cho tôi biết tại sao hồi đó ông đang ở nhà họ Chu lại riêng đi mua loại vải đắt đỏ như vậy thì tôi sẽ đi ngay”.
Trần Đức biết mình đã nói trúng tâm sự của Chu Hồng Diễu nên vội rèn sắt khi còn nóng: “Quan trọng nhất là, sự xuất hiện của tôi cũng là cơ hội của ông. Nhiều năm qua, tôi chắc ông cũng rất đau khổ nhỉ?”
Chu Hồng Diễu nhìn chằm chằm Trần Đức một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi, rồi mới chậm rì rì mở miệng:
“Cậu rất thông minh, tiếc là còn quá trẻ, ha ha… Tôi có một đứa cháu gái. 10 năm trước đã bị con trai của gia chủ nhà họ Chu lừa ra ngoài, rồi cùng Thành Kỳ Võ cưỡng hiếp con bé…”
“Con trai, cháu gái tôi đều đã chết, mà đầu sỏ gây tội chính là hai nhà Chu và Thành. Một cái là gia tộc đứng đầu, một cái là đứng thứ hai ở Vân Bắc”.
“Trần Bát Hoang, chỉ cần cậu mang đầu của họ đến trước mặt tôi. Tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện của mình, ha ha… Cậu làm được không? Hoặc là đầu của Thành Kỳ Võ với Chu Diệu Hoa cũng được”.
“Tôi khuyên cậu từ bỏ đi, đừng lãng phí thời gian của tôi”.
Chu Hồng Diễu chậm rãi nói xong, dường như đã dùng hết sức lực, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nghiền ngẫm nhìn Trần Đức, khóe miệng vẽ nên một nụ cười châm chọc. Thế nhưng, trong đối mắt già nua của ông ta lại chảy xuống hai hàng nước mắt.