Lại còn thua một cách nhanh chóng triệt để, không có cả thời gian để suy nghĩ!
Đây là… thiên tài sao?
“Khụ…”, ông ta ho ra máu, trong lòng hoảng kinh, muốn bước ra khỏi quan tài.
Nhưng mà…
Ngay lúc đó, Trần Đức bước tới chỗ ông ta.
“Xoẹt!”
Đúng lúc này, đột nhiên trong không khí vang lên tiếng rít gió, Trần Đức cảm thấy nguy cơ, nhanh chóng cúi thấp người uống, bất giác lui về phía sau một bước.
Cùng lúc đó.
Một thanh gươm sượt ngang qua mặt Trần Đức, nặng nề ghim vào mặt tường bên hông võ đài cao cao.
“Ầm!”
Nhất thời bức tường ầm ầm sập xuống, bụi văng khắp nơi.
Sau đó…
Một bóng người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong trang viên họ Hàn, hai tay gác sau lưng, thong thả bước đến trước mặt Trần Đức:
“Trần Bát Hoang, mạng của ông ta là của tao, mày không được giết!”
Một bóng người chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trong trang viên họ Hàn, hai tay gác sau lưng, thong thả bước đến trước mặt Trần Đức:
“Trần Bát Hoang, mạng của ông ta là của tao, mày không được giết!”
Là một người còn trẻ.
Tuổi tác cũng không xê xích Giang Hồ Hải bao nhiêu.
Tầm 32, 33 tuổi.
Mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, rõ ràng là người châu Á, nhưng lại mang những đặc điểm của người phương Tây, vóc người rất cao, ít nhất cũng phải 1,9m, không ai chú ý hắn ta xuất hiện và đứng đó từ bao giờ!
Sau lưng hắn ta đeo một thanh kiếm.
Thanh kiếm nặng nề không có vỏ kiếm, đen như mực, dài bốn thước, rộng nửa thước.
Từ người hắn ta tỏa ra một thứ khí thế cực mạnh mẽ, mỗi bước chân đi, đất đá dưới chân rùng rùng vỡ vụn,
Những tay đại gia, những người nổi tiếng có mặt trong buổi tiệc bất giác ánh mắt đều tập trung vào hắn ta.
Trong đầu ai nấy đều nhảy ra câu hỏi.
Ai vậy?
Những người có mặt ở đây đều không quen biết hắn ta!
Nhưng mà…
Không ai dám phớt lờ hắn ta!
Trần Bát Hoang liên tục chém giết nhiều người như vậy, Hàn Huyền Tông bị đánh bại chỉ trong vòng hai cú đấm, lúc này, người thanh niên kia còn dám xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng.
Thứ nhất, hắn ta là một kẻ ngu ngốc, ngu ngốc 100%!
Thứ hai, hắn ta có tự tin đánh bại Trần Bát Hoang.