Trần Đức khẽ nhíu mày, khó trách Miêu Tiểu Thanh lại muốn anh giả làm bạn trai, gặp phải người mẹ kế như vậy quả thật rất khó đối phó.
“Dì à, chúng con là người yêu, không phải như vậy rất bình thường sao?”
“Đúng là bình thường, thế nhưng hai đứa mới quen không lâu, ai biết sau này có tiếp tục được hay không? Lỡ như chia tay, con là phụ nữ, sẽ bị ảnh hưởng rất lớn!”, Cao Hiểu Nguyệt nhắc nhở.
“Dì…”, Miêu Tiểu Thanh nhíu mày: “Sao dì có thể nói vậy?”
“Dì cũng muốn tốt cho con thôi, đề phòng rắc rối sau này!”
“Không sao cả, chúng ta cứ nghe lời bác gái đi!”, Trần Đức cười thân thiện: “Dù sao chuyện này cũng không thay đổi được mối quan hệ của chúng ta!”
“Được rồi!”, Miêu Tiểu Thanh bất đắc dĩ buông tay.
“Không sao đâu!”, Miêu Triều Hải nói: “Hiểu Nguyệt, chuyện của bọn trẻ, chúng ta đừng nhúng tay vào. Không phải em cũng hi vọng Tiểu Thanh sớm tìm được người phó thác cuộc đời đó sao, anh cảm thấy Trần Đức không tệ chút nào!”
“Khi còn bé, cậu ấy là bạn học với Tiểu Thanh, có thể nói là thanh mai trúc mã đấy!”
“Đúng vậy!”, Miêu Tiểu Thanh phụ họa.
Cao Hiểu Nguyệt lườm Miêu Triều Hải: “Anh thì biết cái gì, im đi, em cũng muốn tốt cho con bé thôi!”
“Được được được, theo em vậy!”
Miêu Triều Hải muốn nói lại thôi, ông áy náy nhìn Trần Đức.
Trần Đức cùng Miêu Tiểu Thanh đi phía sau, bố mẹ cô ta đi trước.
Vừa đi, Cao Hiểu Nguyệt vừa hạ giọng hỏi thăm Miêu Triều Hải về gia cảnh của Trần Đức.
Khi biết anh lớn lên từ cô nhi viện, bà lập tức tỏ thái độ không vui: “Không thể để con gái quen cậu ta được, sau này sẽ phải chịu khổ đấy, ở cạnh một đứa lớn lên từ cô nhi viện thì tương lai có gì sáng sủa cơ chứ?”
“Việc này… nên để con gái tự quyết định đi!”, Miêu Triều Hải nói.
“Không thể để mặc con bé được, nó còn trẻ, lỡ chọn sai thì sao, em sẽ nghĩ cách để hai đứa nó chia tay!”
“Này… em đừng có thẳng thừng quá như vậy, dù sao thì hai đứa cũng quen biết từ nhỏ!”
“Anh cứ yên tâm!”
Nhận được sự đồng ý của Miêu Triều Hải, Cao Hiểu Nguyệt nhếch môi cười, bữa tiệc tối nay, họ hàng của bà vốn là người tuổi trẻ tài cao, lại rất có tiền đồ.
Bạn bè của cậu ấy cũng là nhân vật cùng đẳng cấp.
Còn Trần Đức ấy à?
Ăn mặc nghèo nàn.
Lớn lên từ cô nhi viện.
Người như vậy chắc chắn không có học thức gì đáng nói.
Đợi cậu ta nhìn thấy những người cùng trang lứa với mình trong bữa tiệc, thấy bọn họ quần áo chỉnh tề, nói năng lịch sự, đến lúc đó, chỉ cần bà ta tùy tiện nói vài câu, chẳng phải cậu ta sẽ ngoan ngoãn rời khỏi Miêu Tiểu Thanh rồi sao?
Khách sạn cực kỳ xa hoa và rộng lớn.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người được hoạt động tự do, thế nên rất nhiều người nhân cơ hội này để giao lưu, mở rộng mối quan hệ.
Trần Đức một mình đến khu để hoa quả, lẳng lặng ăn.
Anh đã sớm đói bụng.