“Đúng vậy”.
Khuôn mặt Quan Hổ lộ rõ vẻ khó hiểu, đã rất lâu rồi Trương Thiên Dương không hề có trạng thái như vậy: “Anh Dương, anh biết người này?”
“Biết, không chỉ biết, mà cả đời này tôi cũng không bao giờ quên cậu ấy”, Trương Thiên Dương phấn khích đến nỗi suýt chút nữa bật cười.
Trời không diệt Trương Thiên Dương này mà!
Cứ tưởng đã đi vào ngõ cụt, nhưng không ngờ lại gặp được người đàn ông này!
“Còn nhớ hai năm trước, tôi nói với ông, có một nam thanh niên đã hết lời thuyết phục nên Sửu gia mới đồng ý giúp tôi chữa bệnh”.
“Tôi nhớ”.
Quan Hổ hồi tưởng lại, gật đầu.
Sau đó… Ông ta dường như hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông trên màn hình: “Anh Dương, ý của anh là…”
“Cậu ấy chính là người mà anh đã nói …”
“Hoang gia?”
Quan Hổ biết hầu hết mọi thứ về Trương Thiên Dương, mặc dù ông ta không có bất kỳ người thân nào liên quan đến những gì đã xảy ra trong tù, nhưng ông ta cũng biết một nhân vật quan trọng.
Trần Bát Hoang!
Nếu không có người này, Sửu gia sẽ không bao giờ giúp Trương Thiên Dương chữa bệnh.
Không quá lời khi nói rằng nếu không có Trần Bát Hoang thì Trương Thiên Dương đã chết từ hai năm trước.
Và Quan Hổ cũng sẽ rời bỏ thế giới này cùng với Trương Thiên Dương.
“Đúng, đúng, chính là cậu ấy!”, Trương Thiên Dương vô cùng kích động.
“Haha, haha, thật sự là trời không tuyệt đường người!”, Quan Hổ bật cười: “Lúc trước anh nói nếu Sửu gia truyền lại y thuật, tìm được cậu ta, nhất định có thể cứu được anh”.
“Anh Dương, tôi sẽ phái người đến học viện thương mại tìm cậu ấy ngay!”
“Không!”
Trương Thiên Dương dừng lại: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai, ngày mai tôi sẽ đích thân đi!”
Đêm đó, Trương Thiên Dương rất phấn khích.
Năm nay ông ta năm mươi hai tuổi, mười sáu tuổi từ nông thôn lên thành thị, dần dần trở thành ông trùm trong giới kinh doanh, chen chân vào giới thượng lưu của thành phố Tần.
Giờ đây, trong mắt ông ta, danh vọng, tài sản và sự giàu có mà ông ta theo đuổi khi còn trẻ đều đã là phù du.
Chỉ có cái mạng này mới là quan trọng nhất!
Ông ta không ngờ Hoang gia năm đó bị nhốt trong nhà tù có án tử hình, bây giờ lại ra ngoài rồi!
“Đúng rồi”.
Trương Thiên Dương ngừng một lát lại nói: “Ngày mai đưa Tử Đằng đi cùng…”
Còn chưa nói hết câu.