Sau đó,
Có thể thấy rõ ràng nụ cười trên khuôn mặt Lâu Thiên Khung đông cứng lại, sau đó… nổi lên gân xanh đáng sợ, dữ tợn như quỷ!
“Là ai, ai đã giết con trai tao!”
Ông ta tức giận gầm lên, chấn rung bầu trời, trong phút chốc không trung dẫn tới một đạo sấm sét, sau tiếng sấm, cả đỉnh núi ào ào đổ cơn mưa bão!
Chỉ một tiếng gầm thét đã đáng sợ như vậy!
Lâu Vạn Xuân rất trầm tĩnh, nhưng ai cũng biết khi ông ta càng trầm tĩnh thì càng đáng sợ!
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về hướng bia đá.
Dường như đang đợi điều gì.
Cùng lúc đó, một màn sáng lóe lên.
Rất nhanh.
Trong đại sảnh xuất hiện một hình ảnh giống như hình chiếu.
Đó là hình ảnh cuối cùng mà Lâu Tinh Hải nhìn thấy.
Trong hình ảnh, một người đàn ông trẻ đang lạnh lùng nói câu này, đôi mắt đen như vực sâu, đen không nhìn thấy đáy:
“Tao cũng có thân phận, tao họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”
Sau đó là một cái dẫm chân của Trần Bát Hoang!
Cùng với cái chân dẫm xuống, hình ảnh hoàn toàn biến mất!
“Trần Bát Hoang? Lại là mày, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi phải không?”, khí tức của Lâu Vạn Xuân trở nên nặng nề, cả tòa đại đường lung lay muốn sập.
“Thụp!”
Phía dưới Lâu Thiên Khung quỳ xuống tại chỗ, không chịu được áp lực đáng sợ đó, không thể thở nổi, hét lên khó khăn: “Bố!”
Lúc này Lâu Vạn Xuân mới thu lại khí tức, hít sâu một hơi: “Người này là Trần Bát Hoang, người đáng chết từ mười hai năm trước, bố đã từng nhắc đến, không ngờ, hắn lại đến Côn Luân Hư, còn trở thành võ giả…”
“Gần đây, vừa hay là đợt học viện Vô Song thu nhận người, có lẽ hắn được học viện Vô Song gọi đến, con đi thông báo cho Tử Phong, đến học viện Vô Song một chuyến, báo thù cho em trai của nó, nhân tiện… cũng nên bàn chuyện hôn sự của nó và Âu Dã Tư Linh rồi!”
“Vâng!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lâu Thiên Khung đáp một tiếng, mang theo cơn lửa giận lui khỏi đại đường!
…
Núi Bách Thú.
Ưng Thanh Vũ và Đạm Đài Nguyệt tìm được một hang động, hẳn là nơi thú hoang từng ở, nhưng đã bị bỏ hoang.
“Cô ở trong hang động trị liệu cho anh ta, tôi ra ngoài cửa hang canh chừng, cố gắng hết sức không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy cô!”
“Ừm, tôi không gọi cô thì cô đừng vào!”, Đạm Đài Nguyệt dặn dò.
“Tốt nhất cô đừng giở trò bịp bợm, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”, Ưng Thanh Vũ bực bội nói, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.