Vì đủ loại lý do đó, tuy trong lòng Cao Viễn rất khó chịu, nhưng cũng không dám làm trái ý của Lữ Đông Dã, hơn nữa còn khuyên Âu Dã Thanh Vũ đi múa hát.
Dù sao, ban nãy hắn cũng suýt nữa đã ra tay với người của Lữ Đông Dã. Nếu Âu Dã Thanh Vũ không đi thì rất có khả năng Lữ Đông Dã sẽ giết hắn!
Âu Dã Thanh Vũ siết chặt đôi bàn tay trắng như tuyết, lòng thầm do dự.
Cô ta đang nghĩ hay là gọi người trong nhà đến, công bố một mệnh lệnh đủ để tác động đến nhà họ Lữ, khiến họ gọi Lữ Đông Dã về.
Thế nhưng, dù vậy cũng không kịp!
Ban nãy, người đàn ông trung niên kia nói mình chỉ có 3 phút!
“Thanh Vũ… đừng lo, gì mà Đông Dã Tây Dã chứ. Tôi và cô đã thỏa thuận xong, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương hay bắt ép cô. Đó cũng là chức trách của tôi”.
Lúc này, Trần Đức mở miệng: “Lữ Đông Dã dám đến, tôi sẽ dạy cho hắn ta một bài học giúp cô”.
Vừa nãy anh không nói chuyện là đang do dự, tự hỏi xem đi đến phòng Lữ Đông Dã hay là đánh hắn ta ở đây.
Suy cho cùng, chuyện người đàn ông trung niên kia đánh lén Kỳ Hàn cũng không thể bỏ qua như thế được.
“Trần Bát Hoang, anh nói gì vậy? Cầu xin anh tự trọng chút, đừng khoác lác được không? Anh dạy dỗ hắn ta? Đùa tôi đấy à? Bớt tự phụ hộ cái?”
Cao Viễn lập tức nổi giận.
Lúc này rồi mà Trần Bát Hoang còn thế, chẳng phải là làm rối thêm sao? Đối phương là Lữ Đông Dã đó, chọc hắn ta thì chỉ có chết thôi!
Một thằng nhóc ở thế tục nói muốn đánh Lữ Đông Dã?
Đây không phải là muốn chết à?
Chết thì chết, nhưng cũng đừng kéo theo hắn được không?
Vốn dĩ Cao Viễn đã khó chịu với Trần Đức rồi, giờ anh còn nói vậy, trong mắt hắn lóe lên sát khí, có một xúc động muốn giết anh cho rồi.
Luồng sát khí ấy rất nhỏ, nhỏ đến nỗi không cảm giác được.
Nhưng Trần Đức nhạy cảm cỡ nào chứ?
Thoáng chốc đã cảm giác được.
Trần Đức ngẩng đầu lên, liếc Cao Viễn, nhưng cũng không ra tay vì giờ anh vẫn chưa muốn.
“Anh Trần, anh có nắm chắc không?”, Âu Dã Thanh Vũ nhìn Trần Đức, dịu dàng, cẩn thận hỏi.
“Nó quyết định ở cô có tin tôi hay không”, Trần Đức cười: “Huống chi, hắn ta còn đánh Kỳ Hàn. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được”.
“Anh Trần…”, trên mặt Kỳ Hàn lộ ra vẻ biết ơn, nhưng lại nói: “Tôi biết Lữ Đông Dã, tên kia là kẻ điên, hơn nữa gia tộc còn rất mạnh…”
“Không sao”, ánh mắt Trần Đức bình tĩnh nói: “Nếu dám chọc tôi thì tôi muốn thử xem hắn ta mạnh như thế nào”.
“Anh Trần, tôi tin anh…”
Âu Dã Thanh Vũ quyết định, mình sẽ không đi múa hát. Không thì một khi bị người ngoài biết, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại.
Quan trọng là cô ta không thể tự làm nhục mình, càng không thể sỉ nhục nghệ thuật!