Nhưng, ngay cả như vậy, cô gái vẫn đọ sức với bầy sói, mỗi một chiêu đều vô cùng sắc bén, lần nào cũng đánh vào vị trí trí mạng. Chẳng mấy chốc, cô gái đã giết được ba con!
Có điều, cô gái cũng đã rất mệt, lê cơ thể mệt mỏi bị thương nặng, hành động càng ngày càng chậm, sức mạnh cũng yếu đi, thể lực dần xói mòn.
Chỉ hơi sơ sót chút đã bị một con sói cắn vào chân.
“Á!”, cô gái hoảng sợ hét lên, giơ dao chém xuống, trực tiếp cắt phăng đầu nó, quăng nó ra ngoài.
Thế nhưng, cùng lúc đó cũng có ba con sói khác nhào về phía cô gái!
Cô gái đã không thể né kịp nữa, dù có đánh trả cũng chẳng thể giết chết ba con sói trong khi đang bị thương.
“Lẽ nào, phải dùng sức mạnh kia thật sao?”, cô gái căn răng, trong mắt hiện lên vẻ khổ sở và không cam, tự nhủ.
Có điều, đúng lúc này, một vệt sáng chợt lóe lên trong màn đêm.
Ba con sói bỗng mất hết sức lực, ngã xuống trước mặt cô gái, cơ thể chia năm xẻ bảy.
Kế tiếp, trước mặt cô gái xuất hiện một bóng người cao to ngăn cô ở đằng sau: “Nhóc con, cô may đấy, gặp được tôi”.
Người đến đương nhiên là Trần Đức.
Vốn dĩ, anh cũng không tính chọc vào bầy sói, nhưng từng làm lính nên trên người anh vẫn giữ tấm lòng người lính, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?
Anh nói xong, chẳng đợi cô gái trả lời đã xông về phía bầy sói, mục tiêu là con sói đầu đàn!
Con sói đầu đàn như cảm giác được nguy hiểm, càng tru to lên.
Tiếp theo, những con sói còn lại đều xông về phía Trần Đức.
Cơ thể của chúng nó thật sự rất lớn, mấy con cùng nhau xông tới, lập tức chặn đường anh lại.
“Bốp!”
Trần Đức giơ quyền đánh bay một con, sau đó xoay ngươi áp sát sói đầu đàn, kiếm Long Ngâm trong tay xẹt qua cổ họng nó.
“Áu!”
Con sói đầu đàn kia còn chưa kịp phản ứng đã chết ngay tại chỗ!
Những con sói còn lại thấy nó chết đi, lập tức như rắn mất đầu, điên cuồng bỏ chạy.
“Phù…”
Cô gái phía sau thấy bầy sói đang rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lết thân thể mệt mỏi đi đến trước mặt Trần Đức: “Bằng hữu, anh tên gì thế, lần này thực sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh, e là tôi…”
“Họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”, Trần Đức nhẹ giọng giới thiệu tên của mình: “Tôi cũng chỉ là đi ngang qua, tiện tay mà thôi, nhanh đi đi, mùi máu ở đây quá mạnh, ở lại đây lâu sẽ thu hút các dã thú khác”.
Ngay lập tức, Trần Đức nhanh chóng xoay người rời đi.
“Này!”
Cô gái thấy Trần Đức rời đi, trong lòng hoảng sợ, với tình hình hiện tại của cô ta, nếu gặp phải hung thú khác trong núi Bách Thú thì nhất định sẽ mất mạng: “Trần Bát Hoang, đợi tôi với”.
“Ây da!”
Vì quá kích động, còn chưa đi được hai bước thì cô ta đột nhiên bước hụt một cái, sau đó liền ngã xuống đất.