Anh Thâm không ngẩng đầu lên mà cứ cúi đầu như vậy.
Không phải hắn ta không muốn đứng lên, mà bởi vì Trần Đức không nói, hắn ta không có dũng khí.
Một lúc sau.
Toàn bộ phòng khách yên tĩnh, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Da đầu tê rần.
Đại ca lớn!
Anh Thâm vậy mà lại gọi thằng nhóc kia là đại ca lớn?
Hắn… rốt cuộc là người như thế nào?
Liễu Như Nguyệt há to miệng…
Chẳng trách anh lại có tự tin có thể giải quyết chuyện này, đây, là chỗ dựa của anh sao?
Anh trai của Tử Hàm, lẽ nào cũng là một thành viên của thế giới ngầm?
Khuôn mặt sưng vù như đầu heo của Thân Tú Thanh tràn đầy kinh hãi.
Cô ta với thân phận là đàn em bí mật của Anh Thâm, sớm đã được nghe về chuyện ở Thiên Hương Kiều ngày hôm đó rồi.
Đại ca lớn.
Ngoài hai mươi tuổi.
Phì Tứ cũng phải gọi một tiếng đại ca.
Lẽ nào, chính là người thanh niên đang đứng trước mặt này.
Thân Tú Thanh như bị sét đánh, ánh mắt tuyệt vọng.
Lúc Anh Thâm nói với cô ta về đại ca lớn, đã cảnh cáo vài lần.
Rằng cô ta đừng bao giờ khiêu khích đến vị đó, nếu không tự tay hắn ta sẽ xử lý cô ta.
Xong rồi xong rồi…
Toàn thân Thân Tú Thanh run lên.
Liễu Thế Hải trong lòng càng thêm hỗn loạn, đại ca lớn cách xưng hô này, làm ông ta không biết nó có ý nghĩa là gì.
Đại ca của đại ca Anh Thâm.
Ông ta vô cùng hối hận.
Tên nhóc này, tại sao không sớm nói ra thân phận của mình, cứ ở đó mà giả bộ, đợi bây giờ vả mặt ông ta sao? Nếu ông ta sớm biết thân phận của Trần Đức, chắc chắn sẽ không bao giờ hung hăng như vậy.
“Xem ra anh còn nhận ra tôi”, Trần Đức dửng dưng nhìn chằm chằm vào Anh Thâm.
“Đương nhiên, cho dù tiểu Thâm có quên mất bố mẹ như thế nào cũng không bao giờ quên đại ca lớn!”, Anh Thâm cúi đầu, chân thành nói.
“Anh đứng lên đi”.
Anh Thâm giống như được giải thoát, lập tức duỗi thẳng eo, hắn ta rất khôn khéo, vội vàng nói: “Đại ca lớn, hai người này phải giải quyết thế nào?”
“Tôi rất khó chịu với họ”, Trần Đức nói.
“Tôi hiểu!”, Anh Thâm quay đầu, ra lệnh cho hai tên đàn em: “Đem bọn họ ra sau, đánh cho một trận, từ nay không bao giờ được xuất hiện ở thành phố Tần nữa”.