Khoảnh khắc này cả quảng trường bỗng nhiên chìm vào im lặng.
Rác rưởi?
Vậy mà có người dám mắng chửi Cổ Tinh Hoa là rác rưởi?
Còn mắng ngay trước mặt hắn ta?
Trời ạ!
Gan to tày trời!
Hành động này cùng việc tự đâm đầu vào chỗ chết có gì khác biệt?
“Tên khốn chết tiệt, cậu Cổ là người mà mày có thể chửi à?”, trong chớp mắt Hồ Ngạo đứng ra, thân là kẻ theo đuôi Cổ Tinh Hoa, hắn biết mình phải làm gì vào lúc này.
Vừa nói hắn vừa vung tới một bạt tai.
“Bốp!”
Âm thanh giòn giã của tiếng bàn tay đập mạnh lên mặt bất ngờ vang lên, Lữ Đông Dã vững vàng nhận lấy một cái tát này, hắn căn bản không không có thời gian để tránh né hay đề phòng.
Toàn bộ cơ thể không chịu khống chế mà bay xéo ra ngoài!
Ầm!
Khi Lữ Đông Dã đáp xuống mặt đất, nửa khuôn mặt hắn đã hoàn toàn biến thành một mảnh máu tươi bê bết, máu thịt mơ hồ, máu tươi đỏ rực gay mũi thuận theo gò má nhỏ tí tách từng giọt.
“Mẹ kiếp!”
Lữ Đông Dã hung hăng chửi tục một tiếng, hắn không chịu khuất phục mà gian nan bò dậy từ trên đất, sau đó, vừa đứng dậy liền bị Hồ Ngạo tung một cước đá bay ra ngoài.
“Bang!”
Cơ thể Lữ Đông Dã lại một lần nữa giống như một con tôm, bắn ngược theo hình cánh cung, trực tiếp đập gãy một thân cây!
“Đông Dã!”
“Anh Lữ!”
Giang Hồ Hải, Trương Tử Đằng, Hà Đồn, Đàm Thu nhất loạt xông lên, vây quanh Lữ Đông Dã.
“Anh thế nào rồi?”, Kỳ Hàn cũng tiến lên quan tâm hỏi.
“Không sao, tôi thì có thể gặp chuyện gì cơ chứ”, Lữ Đông Dã chịu đựng cơn đau bỏng rát như xé toạc ở ngực và mặt, nghiến răng đáp.
Đồng thời hắn cũng cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể căn bản không có sức lực, một khi cử động, cơn đau thấu tim gan sẽ tăng lên gấp mười lần!
“Khụ…”, dưới cơn đau kịch liệt, Lữ Đông Dã há miệng ho khan, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha, vài tên rác rưởi”, Hồ Ngạo cười khẩy: “Chỉ dựa vào các người cũng có tư cách nói chuyện với cậu Cổ?”
Chứng kiến một màn này, Cổ Tinh Hoa chỉ bày ra dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt ngả ngớn như đang xem kịch quét qua mấy người họ, sau đó lại rơi lên người Âu Dã Thanh Vũ: “Cô Thanh Vũ, tôi muốn nghe cô nói một câu, so sánh giữa tôi và tên Trần Bát Hoang đó thì ai mới là rác rưởi?”
“Cô đi theo hắn ta hay là làm người phụ nữ của tôi đây?”
Cổ Tinh Hoa bá đạo tới cực điểm, tại ngoại viện này hắn chính là vô địch, hắn có sự tự tin tuyệt đối sẽ thu phục được Âu Dã Thanh Vũ này.
“Cô phải trả lời thật cẩn thận, nếu có sai sót thì rất có khả năng sẽ tạo thành hậu quả vô cùng tệ hại đó”, Cổ Tinh Hoa đảo mắt về phía mấy người Kỳ Hàn: “Ví dụ như tính mạng của họ, có thể nằm trong câu trả lời của cô”.