Người này, chính là Đàm Thu.
Thân trên của cậu ta có vết roi da quất vào, từng vết máu đỏ thẫm nhìn mà kinh người.
Ngoài ra, còn có một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, chống tay, đứng ở phía xa, dựa vào tường, vẻ mặt lãnh đạm.
“Thế nào, hắn nói sao?”, người đàn ông hút xì gà chưa tới ba mươi tuổi, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex, nhìn người đàn ông cầm điện thoại di động trước mặt, kiêu ngạo hỏi.
“Hắn ta…”
Người kia không nói lên lời: “Hắn cúp máy rồi, còn tắt nguồn nữa…”
“Cái gì?”
Người đàn ông hút xì gà đứng bật dậy, cầm roi da đánh lên người Đàm Thu.
“A!”
Đàm Thu kêu lên, sắc mặt tái mét.
“Đàm Thu, mày không phải anh em với thằng ranh kia sao, đến điện thoại của tao nó cũng không nghe, mày nói đi, anh em cái con mẹ gì”.
“Chát!”
Vừa nói, hắn ta vừa quất thêm một roi nữa.
Trên người Đàm Thu có thêm hai vệt máu dài.
“Phụt”.
Đàm Thu nhịn đau, run run nói: “Các người muốn dùng tôi để lừa anh Hoang đến đây à, đừng có mơ, anh ấy sẽ không đến đâu”.
“Chát!”
“Chát!”
“Chát!”
Người dàn ông kia không nói gì, lại đánh thêm.
Thêm vài roi nữa, Đàm Thu kêu lên từng hồi thảm thiết, mà tiếng kêu thảm này vào trong tai người đàn ông kia, giống như âm nhạc, trên mặt hắn ta vậy mà hiện lên vẻ thích thú.
“Cho hắn nửa tiếng cuối cùng, sau nửa tiếng, nếu vẫn không nghe máy thì tao sẽ giết mày!”
Lúc này!
Trần Đức vẫn đang luyện đan.
Đột nhiên, mí mắt anh cứ giật liên hồi.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng loạn, hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Vừa nghĩ đến hai cuộc điện thoại vừa rồi, anh càng cảm thấy không đúng.
Ngay lập tức, anh bật điện thoại.
Vừa mới bật lên, điện thoại lại reo.
Trần Đức ngừng một chút, một giây sau, anh nhấn nút trả lời: “A lô!”
“Cậu chủ, điện thoại thông rồi!”
“Mang đến đây!”