“Giữa tôi và anh, ít nhất cũng phải chênh lệch cả 50, thậm chí cả trăm lần. Chính anh nghĩ lại mà xem nó sẽ nguy hiểm thế nào…”
“Được rồi…”
Trần Đức đã nhận ra tên Cao Viễn này rất kiêu ngạo, khác với sự kiêu ngạo của anh, hắn là kiêu ngạo một cách mù quáng, trong xương còn tỏ ra một sự ưu việt. Mà hai điều ấy cộng lại với nhau sẽ thành ngông cuồng, tự phụ.
Trần Đức thoáng chốc cạn lời, anh thật sự không biết nên đáp lại Cao Viễn như thế nào.
Hay là đánh cho hắn vài bạt tai để Cao Viễn tỉnh ra?
Nghĩ lại thì thôi bỏ đi, dù gì hắn cũng coi như là bạn của Âu Dã Thanh Vũ. Huống chi, Cao Viễn cũng chưa chọc tới mình, ít nhất thì trước mắt hắn vẫn chưa thật sự chọc đến anh.
“Mức độ nguy hiểm thì tôi cũng đã nói rõ với anh rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì anh có thể đi”, Cao Viễn dứt khoát hạ lệnh đuổi khách với Trần Đức.
“Cao Viễn, mong anh nói chuyện chú ý chút, anh Trần là khách quý do tôi mời đến, anh ta đảm nhiệm sự an toàn của tôi, nên giờ chính là người của tôi. Anh bảo anh ta đi đâu cơ?”
Âu Dã Thanh Vũ lập tức khó chịu, Cao Viễn thật là quá đáng, hoàn toàn chẳng tôn trọng Trần Bát Hoang gì hết. Giữa những người lạ với nhau thường xưng họ của nhau, mà dù không xưng như thế thì cũng sẽ khách sáo, thân thiết một chút, chứ không gọi cả tên lẫn họ người ta.
Mà Cao Viễn, từ đầu đến cuối đều gọi anh là Trần Bát Hoang.
Xưng hô thì cô ta còn có thể nhịn, nãy giờ lời trong lời ngoài của Cao Viễn đều dè bỉu, làm thấp đi Trần Đức, còn đảo khách thành chủ, đuổi Trần Đức đi.
Âu Dã Thanh Vũ thật sự lo Trần Bát Hoang không vui một cái sẽ làm thịt Cao Viễn.
“Thanh Vũ, anh cũng vì tốt cho em thôi. Người yếu như vậy sẽ không bảo vệ được em đâu. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ ở bên cạnh và bảo vệ em tốt hơn anh ta nhiều”.
Cao Viễn cũng hơi bực, hắn để ý tới 3 từ “người của tôi” trong lời nói của Âu Dã Thanh Vũ, nên nhíu mày, quay đầu nhìn Trần Bát Hoang nói với giọng lên mặt dạy đời:
“Còn không đi, đứng đây để hóng hớt à? À đúng rồi, trước khi đi thì tôi phải nhắc anh một câu, đừng có mà tưởng gây chuyện hay nhớ thương ai, phải suy nghĩ thật kỹ mình có tư cách để tranh giành hay không, biết chưa?”
Hắn đang nhắc nhở Trần Bát Hoang, bảo anh đừng có mà tơ tưởng hay nhớ thương Âu Dã Thanh Vũ. Bởi vì, anh không có tư cách ấy!
Chỉ có Cao Viễn hắn, mới xứng với Âu Dã Thanh Vũ mà thôi!
“Ặc…”
Trần Đức thật sự là hạn hán lời, tên này bị úng não hay gì? Anh tơ tưởng, nhớ thương gì chứ?
Đúng là không biết sao tên này lại ngớ ngẩn như vậy.
Đó giờ, có lẽ hắn chính là thanh niên ngớ ngẩn nhất trong các gia tộc lánh đời mà anh gặp luôn ấy chứ? Ngay cả Thành Kỳ Văn hay Tạ Phương Kiệt cũng không ngu như vậy.
Cái cảm giác về sự hơn người kia quả thật sắp bay lên trời mẹ luôn rồi.
Trần Đức hơi buồn cười nói: “Cậu Cao này, cậu nói đúng. Có điều, tôi đã đồng ý với Thanh Vũ rồi. Muốn tôi không bảo vệ cô ấy thì phải được cô ấy đồng ý chứ? Cậu nói có đúng không nào?”
Cao Viễn quay sang Thanh Vũ nói: “Thanh Vũ, anh muốn tốt cho em và anh ta thôi. Một võ giả trong thế tục có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng, em cũng không muốn hại anh ta mà đúng không?”
“Thực ra…”
Âu Dã Thanh Vũ đang định nói chuyện thì lại bị Cao Viễn ngắt lời: “Thanh Vũ, em cứ nghe anh đi, anh ta chẳng những không bảo vệ được em mà còn có khả năng vào lúc quan trọng nhất sẽ bỏ mặc em. Chỉ có anh, mới có thể bảo vệ tốt em thôi”.