“Rầm!”
“Rầm!”
“…”
Động cơ xe lõm xuống, đèn vỡ nát, cửa kính xuất hiện vết rạn như mạng nhện.
Hết cái này đến cái khác, Hàn Tùng vì mạng sống mà dùng hết toàn lực đập chiếc xe yêu quý của mình, khiến người xem không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Chiếc LandRover này là hàng giới hạn, hơn nữa còn được tân trang, giá trị từ trong ra ngoài ít nhất cũng hơn 8 triệu.
Một phút sau, chiếc LandRover đã hoàn toàn mất đi vẻ ngạo nghễ lúc đến, khắp nơi toàn là lỗ thủng, nát đến không thể nát hơn, cứ như vừa trải qua một vụ tai nạn thảm khốc.
Hàn Tùng cảm thấy rất mệt.
Không chỉ thân thể mệt, mà tâm càng mệt hơn.
Xe bị đập nát, hắn thật sự không tưởng tượng nổi sau khi trở lại nhà họ Hàn sẽ phải đối mặt với những gì.
Hắn thở hổn hển nói: “Vậy đã được chưa?”
“Để lại 10 triệu, sau đó cút đi!”
Trần Đức thờ ơ nói.
“Được!”
Lúc này, Hàn Tùng không hề do dự, lập tức lấy ra một tấm thẻ, đặt lên bàn: “Trong này có 20 triệu!”
Hắn không dám tiếp tục phản bác, muốn giữ mạng chỉ có thể nghe theo.
Chuyện sau này thì để sau này tính.
Tóm lại không thể chết ở đây được.
“Cút đi!”
Hai chữ này như tiếng vọng của thiên nhiên, ba người Hàn Tùng, Hàn Công Quyết cùng chú Cung như được đại xá, lập tức chui vào LandRover, lần này Hàn Tùng đích thân lái xe, chật vật rời khỏi nhà họ Tống.
Giờ phút này, Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ đều sững sờ.
Hàn Tùng cứ thế cụp đuôi bỏ chạy?
Hai người họ thật không dám tin.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt!
“Trần Đức, cậu có biết cậu đang làm gì không hả?”, Tống Thiên Long giận đến mức giơ chân: “Đó chính là nhà họ Hàn đấy, đúng, hôm nay cậu có bản lĩnh lớn, bắt chẹt được Hàn Tùng. Nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Nhà họ Tống không đắc tội bọn họ nổi đâu!”
“Thằng nhóc đáng chết, nhà họ Tống không phải của cậu, sao cậu có thể làm ẩu vậy hả?”, Tống Thiên Hổ cũng cực kỳ lo lắng, bởi lẽ từ trước đến nay, những thứ nhà họ Hàn vừa ý đã có bao giờ thất thủ?
Lần này Hàn Tùng phấn khích mà đến, thê thảm mà về, thoạt nhìn có vẻ như nhà họ Tống thắng, nhưng trên thực tế… sắp có chuyện lớn rồi.
Nhà họ Hàn nhất định sẽ báo thù!
“Tống Thiên Long, Tống Thiên Hổ…”, không đợi Trần Đức lên tiếng, Tống Ngữ Yên đã mở miệng. Cô không gọi hai người này là bác, mà gọi thẳng tên: “Nơi này là nhà của tôi, dù Trần Đức không thể làm chủ thì cũng không đến lược các người làm chủ! Còn thầy Hồ kia…”, Tống Ngữ Yên liếc nhìn xác Hồ Thái Huyền đang nằm trên mặt đất: “Chuyện ngày hôm nay, các người định xử lý thế nào?”