Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 144


“Có một việc, vốn là bí mật nội bộ của bệnh viện chúng tôi, nhưng tôi nghĩ… có lẽ anh nên biết”.


Do dự một hồi, phụ mổ mới hít sâu một hơi, quyết định nói ra sự thật, không giấu giếm điều gì, anh ta không muốn sống không thanh thản.


Nếu mất việc, cùng lắm thì tìm việc khác làm.


“Bác sĩ Hồ, anh nói đi”, Trần Đức nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực người phụ mổ, anh ta tên là Hồ Dương “Thật ra số tiền anh vừa nộp hoàn toàn không cần thiết…”


Hồ Dương nhanh chóng kể hết những chuyện xảy ra trong phòng mổ theo thứ tự: “Anh Trần, anh đừng tức giận, tôi buộc phải để anh nộp tiền là vì suy nghĩ cho an nguy của Tử Hàm, thời gian càng kéo dài, rủi ro sẽ càng cao”.


“Mà giáo sư Khâu lại chính là bác sĩ mổ bệnh bạch cầu có xác suất thành công cao nhất ở bệnh viện chúng tôi, trước khi ca mổ kết thúc, anh phải làm theo yêu cầu của hắn”.


Trần Đức sa sầm nét mặt, ánh mắt lóe lên từng tia dữ tợn.


Từ trên người anh, Hồ Dương cảm nhận được hơi lạnh kỳ lạ, không biết có phải ảo giác hay không, anh ta cảm thấy nhiệt độ bốn phía chung quanh bỗng dưng giảm xuống rất nhiều.


Khí thế tỏa ra khiến người khác khiếp sợ làm cho Hồ Dương không rét mà run… Trong lòng Trần Đức lúc này chỉ có giận dữ, giận dữ cực điểm.


Trên đời này lại có người lấy tính mạng của Tử Hàm ra để đánh cược trả thù!


A a a….


A a a….


Trong lòng Trần Đức gào thét.


Thế nhưng biểu hiện bên ngoài của anh ngoài ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo thì không có thay đổi gì quá lớn.


Theo như lời Hồ Dương nói.


Ca mổ đã tiến hành được hơn một nửa, lúc này anh không thể không nghe theo Khâu Kiệt.


Cho dù lửa giận ngập trời, anh cũng phải nhẫn nhịn!


Bất kể ra sao, anh cũng muốn ca mổ hoàn thành tót đẹp.


Không thể không nói, Khâu Kiệt là một con cáo già, lúc này hắn mới giở quẻ trả thù, không ai thoát được, đều phải ngoan ngoãn làm theo.


Xem ra, chuyện như vậy hắn không chỉ làm một lần, mà là quen tay hay việc, kinh nghiệm đầy mình.


Nhìn thấy ánh mắt của Trần Đức, hai má Lâm Dao lập tức trở nên đỏ bừng: “Anh nhìn đâu đấy?”


“E hèm”.


Trần Đức thu hồi tầm mắt, bây giờ cần phải giải quyết chính sự trước.


Anh nhìn ra cửa.


“Người bạn ngoài cửa, nếu như đã đến rồi, tại sao cứ đứng ở bên ngoài?”


“Không hổ là Hoang gia!”


Trần Đức vừa dứt lời, một bóng người bước ra khỏi cửa, người đến không phải ai khác mà chính là Quan Hổ.


Ông ta mặc một bộ đồ dân quốc, trông ông ta giống như một học giả ở tuổi năm mươi.


Lâm Dao không ngờ ngoài cửa lại có người, vẻ mặt cô kinh ngạc, bất giác kéo cổ áo trên ngực lại: “Ông là ai, sao ông lại ở đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK