“Cậu Trần!”
Đột nhiên, Hồng Trung Hà quỳ xuống: “Cậu Trần, xin cậu hãy nhận tôi làm đồ đệ”.
Hồng Trung Hà cả đời làm nghề y, mặc dù hiện tại Trần Đức không thể hiện nhiều, nhưng ông ta vẫn nhận ra anh có bao nhiêu lợi hại.
Nếu ông ta có thể học được y thuật bậc này, chắc chắn sẽ tiến thêm một bước.
“Bác sĩ Hồng, ông mau đứng lên”, Trần Đức dùng sức đỡ Hồng Trung Hà dậy: “Ông quỳ gối trước mặt tôi khác nào làm tôi tổn thọ”.
“Bái sư thì thôi đi, sau này, nếu có vấn đề gì về y học, ông có thể tìm tôi, tôi sẽ giải đáp giúp, cần gì tôi đều hỗ trợ”.
“Cậu Trần chớ nghĩ nhiều, y thuật không phân già trẻ, ai tinh thông hơn, người đó là tiền bối. Cậu Trần nhận một lạy của tôi chắc chắn không giảm thọ”.
Trần Đức không nhận đồ đệ khiến Hồng Trung Hà có hơi thất vọng, tuy nhiên, ông ta cũng biết, muốn trở thành đồ đệ cao nhân nào có dễ như vậy?
Ông ta cũng không nóng lòng, ngày sau vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Trần Đức đã đốt hết sạch đám cổ trùng trên mặt đất, để lại một lớp tro tàn.
“Ọe!”
Trương Thiên Dương đang ngủ đột nhiên tỉnh dậy, lúc này ông ta vẫn đang say giấc bỗng cảm thấy bụng cực kỳ khó chịu nên vừa tỉnh dậy đã bắt đầu ói.
Một cục máu đen gớm ghiếc phun ra từ miệng Trương Thiên Dương trộn lẫn với mùi máu tanh.
Sau nửa giờ.
Trong đại sảnh của biệt thự, Trương Thiên Dương đang hào hứng vận động cơ thể, mọi cảm giác khó chịu trong người đều biến mất, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai người Nhan Như Sơ và Trương Hân Nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.
“Cậu Trần, xin hãy nhận một lạy của tôi!”
Trương Thiên Dương cùng Nhan Như Sơ và Trương Hân Nhiên đồng loạt quỳ xuống trước mặt Trần Đức, phía sau bọn họ, Quan Hổ cũng quỳ xuống:
“Sau này nếu có chuyện gì tôi có thể làm được, xin cậu Trần cứ phân phó!”
“Mọi người đứng dậy cả đi”
Trần Đức rất bình tĩnh, việc cứu Trương Thiên Dương có thể xem là đã hoàn thành xong chuyện mà Sửu gia chưa hoàn thành.
“Cậu Trần, có lẽ là cậu không thiếu tiền, lúc nãy đã đưa cho cậu rồi, xin cậu hãy nhận thứ này!”
Trương Thiên Dương vẫy vẫy tay, Quan Hổ lấy một phong thư từ trong túi công văn ra, đưa cho Trần Đức:
“Cậu Trần, đây là chút thành ý của anh Dương, là một tòa biệt thự trong Hào Viên Thế Gia ở khu nam của thành phố Tần, mong cậu nhận cho”.
Trần Đức không khách sáo mà trực tiếp cầm lấy, so với tính mạng của Trương Thiên Dương thì một tòa biệt thự chẳng đáng là gì cả, đây là thứ anh xứng đáng có được.
Hơn nữa, từ khi trở về thành phố đến giờ, đã lâu như vậy, anh quả thực không có chỗ riêng, bây giờ có người tặng biệt thự, còn có lý do gì để từ chối?
“Được rồi, ông cứ uống thuốc theo như đơn thuốc tôi vừa kê. Sau một tuần, sẽ bình phục hoàn toàn”.
Trần Đức nói: “Mọi người cứ bận đi, tôi đi đây”.