“Mày cũng gan đấy, lát nữa tao mong mày vẫn giữ được thái độ vừa rồi!”, Tạ Phương Kiệt sửng sốt, sau đó khuôn mặt cũng coi như tuấn tú trở nên vặn vẹo xấu xí, bàn tay phải ngay lập tức nắm lấy chuôi kiếm rút lên, hai tròng mắt đỏ vẳn sát ý, bước chân thoáng nhúc nhích.
Hắn lê kiếm đi về phía Trần Đức, mũi kiếm ma sát với mặt đất, tóe ra những tia lửa chói mắt, bước chân hắn như thể vạn quân đồng hành, mỗi bước đi đều khiến đất đá nát vụn, khí thế như Hắc Hải điên cuồng gầm thét, sóng dữ cuộn trào, sát ý vô biên.
“Xẹt xẹt!”
Tiếng ma sát của mũi kiếm với mặt đất vang lên ken két muốn thủng màng nhĩ, tựa hồ khiến người ta văng não ra ngoài, chỉ cần nghe một chút đã có người đau muốn nứt đầu, khó chịu cực kỳ.
Quá mạnh!
Vô cùng vô cùng vô cùng mạnh!
Hắn còn chưa đến gần, bốn người Tiêu Mạn Y, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao ai nấy đều tái mét, dường như bọn họ đang nhìn thấy một tên sát thần đang kéo lê kiếm bước về phía mình.
Họ chưa bao giờ thấy người nào mạnh như vậy, chỉ khí thế hắn tỏa ra cũng đủ gây sức ép khiến họ không thể thở nổi.
“Giết nó, giết nó!”, đôi mắt Tạ Cường Đông lóe lên vừa hưng phấn, vừa kích thích, đôi đồng tử đỏ ngầu, nội tâm ông ta như có con sư tử đang gào thét muốn xổ tung.
Trương Thiên Dương đứng sau lưng Trần Đức, cảm nhận được sát ý mãnh liệt đang xông đến, trong lòng xoắn vặn dày vò, ông ta già rồi, cùng lắm bị nghiền chết thôi, thế nhưng khí thế này thật quá đáng sợ.
Thế nhưng…
Ông ta liếc sang chỗ Trần Đức.
Rồi sợ hãi phát hiện, dưới áp lực thị giác kinh khủng và khí thế áp đảo đó, Trần Đức vẫn ngồi yên trên ghế, thần sắc thản nhiên, trong ánh mắt ngoại trừ một chút phản ứng ngạc nhiên ra thì không hề có biểu hiện gì khác, cứ thế lặng lặng ngồi, mặc cho Tạ Phương Kiệt đến gần.
Thậm chí ngay cả ý muốn đứng lên cũng không có.
“Dám làm nhục tao như vậy, mày chết ngay đi cho tao!”, sau vài giây, Tạ Phương Kiệt đã đến trước mặt Trần Đức, thanh kiếm đang kéo lê trong tay chợt giơ lên, hắn dùng nó như một thanh đao bổ thẳng xuống đầu Trần Đức.
Rõ ràng chỉ là thanh kiếm mảnh mai, thuôn dài, lúc này lại giống một thanh đao nặng trịch, hệt như ngọn núi rơi xuống, lưỡi dao rạch vào không khí vang lên xoèn xoẹt rợn người, một luồng linh khí điên cuồng xoay tròn chung quanh thân kiếm, cuốn theo năng lượng cực đại, ầm ầm chém xuống.
“Ha ha ha Tạ Phương Kiệt, tao còn tưởng mày mạnh cỡ nào cơ, xem ra cũng chẳng có gì nổi bật, tự nhiên tao nghĩ, tao ngồi đây chờ mày đúng là lãng phí thời giờ quý giá”.
Lúc này, Trần Đức không chỉ không né, ngược lại còn lạnh nhạt phun ra một câu đùa cợt, đồng thời anh giơ một bàn tay lên, vung về phía trước mặt, một đường thẳng tắp, chính diện.
“Cái gì?”
“Không!”
Chỉ trong nháy mắt, Trương Thiên Dương, Tống Ngữ Yên, Lâm Dao, Tiêu Mạn Y đứng gần nhất sắc mặt tái dại, đầu óc đặc quánh như hồ, đôi mắt đờ đẫn nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh hoàng tột độ.
Đó là thanh kiếm hàng thật giá giật chém sắt như chém bùn! Không ai dám tin, cũng không ai ngờ nổi, rằng Trần Đức lại dùng tay, tung một chưởng trực diện nghênh tiếp.