Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 768


“Cao Viễn, anh có thể để cho tôi nói một câu không?”, Âu Dã Thanh Vũ thường rất dịu dàng và trang nhã, nhưng giờ cũng sắp không thể nào chèn ép được con quỷ trong lòng, lạnh lùng nói.


“Được rồi, em nói đi, anh nghe đây”, Cao Viễn đáp.


Âu Dã Thanh Vũ khẽ hít một hơi, dằn cơn giận xuống, đôi môi đỏ mọng mấy máy, phát ra giọng nói dịu dàng dễ nghe xao xuyến lòng người:


“Cao Viễn, thực ra tôi muốn nói là so với anh Trần Bát Hoang này, ừm… anh Trần thì thực lực của anh yếu hơn nhiều”.


“Cho nên, tôi nghĩ là…”


“Anh ta bảo vệ tôi sẽ thích hợp hơn là anh”.


“Thanh Vũ… cô cũng đừng nói thật ra như thế chứ”, Trần Đức nói với giọng bất lực.


Sự thật thì mất lòng, đặc biệt là lời nói thật vừa nghe sẽ rất khó tin và đả kích người ta như này.


Âu Dã Thanh Vũ nói vậy, hoàn toàn là kéo thù hận cho anh, một người kiêu căng, ngạo mạn luôn có cảm giác hơn người như Cao Viễn chắc chắn sẽ cực kỳ khó chịu.


Quả nhiên, ngay sau đó, vẻ mặt tự kiêu của Cao Viễn lập tức sa sầm xuống, khó chịu nói: “Cái gì mà nói thật? Ý anh là, lời Thanh Vũ nói là thật, anh mạnh hơn tôi á?”


Trần Đức không muốn tranh cãi với một người chẳng hề tự hiểu lấy mình về vấn đề này, có lệ đáp: “Cậu mạnh, cậu mạnh, tôi không bằng cậu, ban nãy nói lộn, Thanh Vũ, sau này đừng nói lung tung như vậy!”


“… Ý anh là gì? Có lệ vậy là khinh thường tôi đấy à?”, Cao Viễn bực bội nói, hắn cực kỳ khó chịu khi Âu Dã Thanh Vũ nói Trần Bát Hoang mạnh hơn mình.


Một thanh niên 26, 27 tuổi trong thế tục mới có Thông Mạch trung kỳ thì dựa vào gì mà nói mạnh hơn hắn?


Hắn muốn Âu Dã Thanh Vũ biết cái gì mới là mạnh thật sự:


“Trần Bát Hoang, nếu anh cảm thấy không bằng tôi, vậy mời anh nói cho đàng hoàng là không bằng và yếu hơn tôi. Nếu không nói thì chính là đang khinh bỉ tôi!”


“Khinh Cao Viễn tôi, chính là khinh nhà họ Cao! Nếu vậy có hậu quả gì thì tốt nhất là anh có thể chịu nổi!”


“Cao Viễn…”, lòng bàn tay Âu Dã Thanh Vũ đổ mồ hôi, hắn đây là đang khiêu chiến đường biên ngang của Trần Bát Hoang, đang điên cuồng nhảy trước mặt thần chết!


Không ngoa chứ nếu Trần Bát Hoang mà nổi giận thì có thể đập chết hắn chỉ bằng một cái tát!


“Cao Viễn, anh đừng thế, ban nãy tôi chỉ nói đùa thôi… anh Trần, ừm… yếu hơn anh. Có điều, tôi vẫn muốn anh ta bảo vệ mình, tôi và anh ta cũng đã thỏa thuận xong rồi. Huống chi, anh là cậu chủ lớn của nhà họ Cao, sao có thể uốn gối làm bảo vệ chứ, đúng không nào?”


Khi đối mặt với Âu Dã Thanh Vũ thì vẻ mặt của Cao Viễn mới dịu đi một chút, hừ hừ đắc ý nói: “Anh biết ngay là em đang nói đùa mà, chỉ cần là bảo vệ em thì nhịn một chút cũng chẳng đáng là gì. Mặc kệ em với anh ta có đạt thành giao dịch gì thì anh cũng mong cái giao dịch ấy trở thành phế thải ngay bây giờ”.


“Trần Bát Hoang, anh có đồng ý không?”, hắn không có hỏi Âu Dã Thanh Vũ, mà là nhìn về phía Trần Đức.


“Không…”, Trần Đức không chút suy nghĩ đáp.


Anh đang rất cần một cái đỉnh để luyện thuốc, mà Kỳ Hàn cũng đang cần một thanh trọng kiếm mới. Thanh kiếm do Vân Huyền Thương Không để lại quá nhẹ và nhỏ, không thích hợp với anh ta.


Thế nên, sao anh có thể đồng ý được?


Huống chi, dù anh đồng ý thì Âu Dã Thanh Vũ cũng không muốn có một tên kiêu ngạo, tự phụ, mắc bệnh tuổi dậy thì, thậm chí có thể nói là ngu ngốc làm bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK