Anh ta biết Trần Đức muốn đưa số tiền này cho anh ta, có điều vì sợ anh ta ngại nên mới thay đổi cách nói mà thôi.
Tuy nhiên, anh ta đã quyết định, một khi cầm số tiền này trong tay, chắc chắn phải dựng nên một phen sự nghiệp.
Sau này, dù có thế nào đi nữa thì thành quả mà anh ta đạt được cũng mãi mãi mang họ Trần. Chỉ cần Trần Đức yêu cầu, anh ta nguyện theo làm tùy tùng, cống hiến hết sức mình.
“Được rồi, ngồi đi, đêm nay tôi sẽ ở lại đây với Tử Hàm và Tiểu Khả”, Trần Đức thong thả ngồi xuống, canh giữ bên cạnh Tử Hàm.
“Anh Bát Hoang, anh Trương Phàm… Tử Hàm sẽ thật ngoan…”
Vừa ngồi xuống thì nghe Tử Hàm nói mớ, khi nghe thấy hai chữ “Trương Phàm”, Trần Đức chợt có cảm giác đau lòng. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, giúp cô bé ngủ ngon hơn.
Lúc Tưởng Sơ Linh trở lại Cục 9 thì đêm đã khuya.
Về đến nơi, việc đầu tiên cô ta làm chính là soạn một vài dụng y tế, xử lý vết thương trên vai rồi mới đi gặp Cao Sĩ Long.
Dù sao thì cô ta cũng không rõ lắm thứ chất lỏng đen sì đựng trong bình nước suối của Trần Bát Hoang là gì, có điều, đã đóng gói sơ sài như vậy thì tất nhiên khó tránh khỏi nhiễm khuẩn, nếu không xử lý vết thương một lần nữa, có trời mới biết có xảy ra vấn đề gì hay không.
Trong phòng vệ sinh, Tưởng Sơ Linh từ từ cởi váy dài ra, để lộ từng đường cong quyến rũ say lòng người. Cô ta đứng đối diện gương, tháo từng lớp băng gạc ra.
“Sao lại…”
Một lát sau, mặt gương bóng loáng phản chiếu khuôn mặt kinh ngạc và ánh mắt có phần kỳ quái của Tưởng Sơ Linh.
Nhưng có thể thấy rõ, vết thương đầm đìa máu tươi do dao găm gây ra trên vai trái của cô ta giờ đã hoàn toàn khép lại. Càng khoa trương hơn nữa chính là miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy.
Cô ta vô thức xoay xoay vai thì kinh ngạc phát không có cảm giác đau như trong tưởng tượng.
“Sao có thể thế được?”
Là một quân nhân, Tưởng Sơ Linh hiểu rất rõ về các vết thương, biết được cần phải mất bao lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Ví dụ như vết thương hiện tại của cô ta, con dao kia gần như lướt qua xương quai xanh, rạch một nhát thật sâu trên da thịt.
Vết thương nghiên trọng như vậy muốn kết vảy phải mất ít nhất một đến hai tháng.
Bởi vì mỗi một lần vận động đều có khả năng khiến vết thương bị rách ra, tạo thành vết thương mới, để khôi phục hoàn toàn cần một quá trình dài dòng và buồn tẻ.
“Chẳng lẽ do thuốc của anh ta?”
Tưởng Sơ Linh chợt nhớ đến thứ thuốc đen sì kia. Từ lúc bị thương cho đến thời điểm này, cô ta chỉ dùng duy nhất một loại thuốc, đó chính là thứ được chứa trong bình nước suối của Trần Đức.
Cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, Tưởng Sơ Linh có thể xác định vết thương của này khôi phục được như vậy chắc chắn có liên quan đến thứ thuốc kia.
Nghĩ vậy, cô ta liền thay một bộ quần áo mới, rồi đi đến chỗ Cao Sĩ Long, kể lại tất cả những gì đã trải qua ngày hôm nay cho ông ta, kể cả tình trạng vết thương của mình.
“Cô nói thật à?”, Cao Sĩ Long vô cùng khiếp sợ: “Chỉ trong vòng vài tiếng mà vết thương của cô đã kết vảy rồi à? Cô có chắc từ đầu đến cuối chỉ dùng thuốc của Trần Bát Hoang không?”