Trần Đức không phải cá trong ao, điều này Tống Thiên Vũ rất hiểu.
Ba tháng.
Ba tháng, chắc cũng đủ để Tống Ngữ Yên hoàn toàn tiếp quản tập đoàn.
Bất kể Trần Đức có thân phận gì, ông cũng nhận ra được anh là người biết giữ chữ tín, không phải lo lắng anh trở mặt.
“Cảm ơn… cảm ơn…”
Chắc là do nói nhiều quá, Tống Thiên Vũ ho khan liên tục, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể thở được.
Các bác sĩ nhìn thấy sợ điếng người, vội vàng lao vào cấp cứu.
Không chờ họ ra tay, Trần Đức đã làm trước, anh vận sức điểm vài huyệt vị trên người Tống Thiên Vũ.
Tống Thiên Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, mấy tay bác sĩ nhìn Trần Đức chằm chằm, thủ pháp của anh như thần, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
“…”
“Đây là…”
Đồng tử trong mắt Tống Thiên Vũ giật giật, ông quay sang nhìn Trần Đức đăm đăm.
Thủ pháp vừa rồi của Trần Sinh, ông đã từng nhìn thấy!
Hơn 20 năm trước!
Ông đã từng có cơ duyên quen biết một vị đại sư!
Chính nhờ vị đại sư đó tập đoàn dược Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.
Năm đó ông vừa tiếp quản tập đoàn dược Thiên Vũ từ tay bố mình liền đối diện với cục diện quá đỗi phức tạp, không có cách nào nghiên cứu được loại thuốc hữu hiệu mang tính đột phá, trong khi đối thủ lần lượt tung ra thị trường những sản phẩm vừa chất lượng vừa tiện dụng.
Lần đó, tập đoàn dược Thiên Vũ đối mặt với thử thách quá lớn, suýt nữa thì phá sản.
Tống Thiên Vũ phiền muộn vô cùng, bèn đến Ngũ Đài Sơn giải sầu, trong lúc đó gặp được một vị thần y.
Thần y có diện mạo xấu ma chê quỷ hờn!
Lần đầu tiên gặp vị thần y đó, ông mất ngủ suốt ba đêm, bởi vì quá xấu, xấu không thể tưởng tượng, mắt mũi miệng cứ nhíu hết vào một cục nhìn không ra được mô dạng.
Hơn 20 năm trước, lúc đó vị thần y kia đang cứu người, bao nhiêu bệnh nan y đều chỉ cần một thang thuốc là có thể chữa dứt hẳn.
Khi ấy Tống Thiên Vũ đang nản lòng thoái chí, cũng bước tới xin chữa bệnh, người đó cũng chẳng khác gì Trần Đức hôm nay, cũng điểm vài huyệt đạo trên người ông.
Lực đạo, thủ pháp,…
Hoàn toàn giống hệt!
Hơn 20 năm trôi qua, đến tận giờ này, ông vẫn nhớ rõ mồn một.
Chỉ vì mấy công thức bào chế thuốc của vị thần y vô tiền khoáng hậu đó mà Tống Thiên Vũ khổ sở cầu xin cho bằng được, quay về tạo ra sản phẩm thuốc trị bệnh ngày nay vẫn còn bán rất chạy.
Nên nhớ, đó là thuốc của hơn 20 năm trước.
Chính những phương thuốc đó đã cứu sống ông, cứu tập đoàn được Thiên Vũ thoát một bàn thua trông thấy!
Hỏi làm sao Tống Thiên Vũ làm sao có thể quên người nọ?