Đạm Đài Nguyệt cực kỳ phẫn nộ tức giận, nếu sớm biết là như vậy thì cô ta tuyệt đối sẽ không tới!
“Xin lỗi”, Mậu Danh thấp giọng nói: “Không phải cố ý lừa gạt cô, không có máy theo dõi của tộc cô thì chúng tôi sẽ không tìm được người nhanh đến như vậy”.
Toàn thân Đạm Đài Nguyệt ngẩn ngơ,
Là cô ta hại cô gái kia!
“Tên khốn kiếp, mau, mau dẫn tôi chạy đi”, giọng nói Ưng Thanh Vũ có chút run rẩy, nếu như không dùng tới luồng sức mạnh kia thì cô ta không thể là đối thủ của Lâu Tinh Hải.
Nhưng luồng sức mạnh kia không đến với thời khắc sinh tử, cô ta quyết không muốn dùng tới, cái giá phải trả thực sự quá lớn!
“Chạy? Tại sao phải chạy?”, Trần Đức kỳ quái hỏi.
“Cái này còn cần hỏi tại sao à? Không chạy chúng ta sẽ chết đấy!”, Ưng Thanh Vũ không còn gì để nói, cô ta vô cùng gấp gáp, với tốc độ của Trần Đức, dẫn cô đi thì vẫn còn khả năng chạy trốn!
Nếu như kiên quyết chiến đấu thì hăn phải chết không thể nghi ngờ!
“Không phải vội”.
Trần Đức quét mắt nhìn người đàn ông trước mắt, thực lực của hắn quả thật không tệ, tuổi còn trẻ, so với lão tổ kia của Chương Hằng và thái thượng trưởng lão nhà họ Trương thì mạnh hơn một chút.
Nhưng,
Cũng vẻn vẹn chỉ là mạnh một chút mà thôi!
Nếu so toàn bộ sáu vị thái thượng trưởng lão nhà họ Chương thì… hắn nhất định yếu như gà!
Mà trước khi đến đây,
Trần Đức đã giết chết sáu vị thái thượng trưởng lão nhà họ Chương trong nháy mắt!
Cho nên,
Tại sao anh phải chạy?
“Nếu như chúng ta chạy, bọn họ cũng sẽ đuổi theo, rất phiền phức giống như con ruồi vậy, chi bằng dứt khoát một lưới bắt hết mấy người này đi, vĩnh viễn cắt đứt hậu họa, không phải rất tốt sao?”, khóe miệng Trần Đức mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh.
“Một lưới bắt hết? Ha ha, Mậu Danh, anh nghe thấy chưa, hắn muốn một lưới bắt hết chúng ta đấy, aiz ya, tôi sợ quá!”, nghe thấy lời Trần Đức, Lương Khâu không nhịn được phình bụng cười to,
Vốn dĩ,
Trường hợp này người thân vừa chết, hắn ta không nên cười,
Nhưng… nhưng quả thật hắn ta không nhịn được!
Sự dốt nát ngu muội của Trần Bát Hoang đã thành công chọc hắn ta cười.
“Ha ha…”, Mâu Danh cũng cười, nhìn Trần Bát Hoang giống như nhìn tên thần kinh: “Thằng nhãi, mày biết người trước mặt mày là ai không? Dám nói ra lời này?”
“Không biết”, Trần Đức lắc đầu, nói thật lòng.
Anh mới ở Côn Luân Hư mấy ngày, người quen biết không nhiều,
Rất không may,
Người trước mắt này anh thật sự không biết.
“Anh im miệng!”, Mậu Danh vừa mới chuẩn bị nói, Lâu Tinh Hải liền tát ba phát trên mặt anh ta, một tiếng bốp vô cùng vang dội,