“Đệt mẹ!”
Lữ Đông Dã tức giận vô cùng, Diệp Ca thực sự là quá ngông cuồng, ngay cả những lời như “rác rưởi”, “phế vật” cũng không chút kiêng dè mà lớn tiếng nói ra, điều này chứng tỏ không hề xem bọn họ ra gì!
Lữ Đông Dã chưa từng chịu sự tức giận và sỉ nhục như thế này?
Mẹ kiếp!
Ức hiếp người quá đáng!
Hắn ta lập tức nổi điên, linh lực cuồng bạo trong cơ thể thi nhau tuôn trào, đang chực chờ để lao ra ngoài.
Hà Đồn, Trương Tử Đằng, Đàm Thu vội vàng túm hắn ta lại: “Đừng gây chuyện!”
“Đệt!”
Lữ Đông Dã đá vào bàn một phát, cả cái bàn trước mặt bọn họ tan tành, biến thành những mảnh vụn, văng tung tóe khắp nơi!
Đàm Thu cũng tức giận không kém, bàn tay lại lần nữa siết chặt thanh trọng kiếm phía sau, sắc mặt u ám, toàn thân kiếm khí đập ầm ầm. Giang Hồ Hải đã lớn tuổi, đáng lẽ ở tuổi này ông ta rất bình tĩnh, nhưng hiện tại trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn khôn cùng.
“Mọi người bình tĩnh…”
Âu Dã Thanh Vũ đứng chắn trước mặt bọn họ, đề phòng bọn họ có thể xông lên bất cứ lúc nào. Cơ hội đến học viện Vô Song là do Trần Đức giành giật cực kỳ khó khăn, đối với bọn họ mà nói, đây là cơ hội thay đổi cuộc đời, nhất định phải trân trọng, không được làm loạn!
Mặc dù cô ta rất tức giận.
“Haha, Lục Phong, mấy tên tàn phế mà ông tìm đến không có tài cán gì nhưng nóng tính quá nhỉ?”, Vũ Văn Hữu ngồi trên ghế vững vàng như một con chó già, cười tươi, không quan tâm chút nào: “Sao đấy, chẳng lẽ là muốn ra tay?”
“Cho hắn cũng không dám”, Diệp Ca lạnh lùng quét mắt qua Lữ Đông Dã, vẻ thách thức trong mắt hắn không hề che giấu chút nào, như thể hắn đang nói: “Có gan thì nhào vô”, “Đệt mẹ mày!”
Lữ Đông Dã càng thêm tức giận, với tính cách điên cuồng, hắn ta trực tiếp vùng ra khỏi sự trói buộc của đám người Đàm Thu, tiến lên hai ba bước sắp xông lên đến nơi.
Lúc này Lục Phong không thể không ngăn cản, lắc đầu.
“Sao mà nhịn được, con mẹ nó tôi chưa từng phải chịu sự sỉ nhục này! Cho dù không thể đến học viện Vô Song, tôi cũng phải dạy cho hắn một bài học!”, Lữ Đông Dã gầm gừ, nếu lúc trước nhìn thấy Diệp Ca, người đứng đầu trong bảng xếp hạng Ngọa Long, hắn ta nhất định sẽ sợ, sẽ chịu thua!
Nhưng, bây giờ hắn ta đã chứng kiến thực lực của Trần Đức càng mạnh hơn, trong mắt hắn ta Diệp Ca không là cái thá gì cả. Giống như người đã từng có một trăm triệu, bạn cho người ta một triệu thì họ sẽ không thèm để mắt đến.
Sự hiểu biết được nâng cao, suy nghĩ và thái độ của hắn ta tất nhiên cũng thay đổi!
“Lui xuống”.
Lục Phong vươn tay ra, uốn ngón tay, điểm vào kinh mạch của hắn ta.
Ngay lập tức, toàn thân Lữ Đông Dã tê dại, trở nên yếu ớt vô lực.
Đàm Thu và Trương Tử Đằng vội vàng đỡ hắn ta đi xuống.
Cả người Lữ Đông Dã mồ hôi nhễ nhại, muốn thoát ra khỏi huyệt đạo bị điểm huyệt, nhưng thực lực của Lục Phong cách hắn ta quá xa, căn bản không thể làm gì được trong thời gian ngắn.