Cô ta quả thật là vui vẻ muốn xỉu!
Có điều, bây giờ còn chưa được.
“Bên này còn có Mộng Mộng, hình như con bé có thành kiến gì đó với cậu. Thế nên, đợi con bé không còn ý kiến nữa, tôi sẽ tìm cơ hội dọn đến”.
“Được”.
Bất kể là đồ ăn, rượu hay là người cùng ăn thì đây cũng là bữa cơm mà Diêm Thanh Nhã thích nhất. Có điều, Trần Đức phải đi, nên cô ta vẫn hơi buồn.
Ăn cơm xong, Diêm Thanh Nhã chủ động đứng dậy dọn dẹp chén đũa, rửa sạch phòng bếp y như một cô vợ nhỏ của Trần Đức.
Diêm Thanh Nhã trốn trong phòng bếp rửa xong một cái chén cuối cùng bèn lấy một viên thuốc đen tuyền từ trong người ra. Nó là viên thuốc mà lần trước Trần Đức đã đưa cho cô ta.
“Có lẽ đây là lúc ăn mày rồi, cũng không biết có hiệu quả nhiều không. Nếu là Bát Hoang đưa thì chắc có thể khiến người ta cảm thấy hài lòng nhỉ?”
Diêm Thanh Nhã vẫn nghĩ rằng Phục Nhan Đan giống như mấy thứ thuốc trợ hứng như “thuốc kích dục” hay “thuốc mê tình”… Cô ta cầm nó trong tay mà trái tim đập thình thịch, rồi sau đó bỏ vào miệng, nuốt xuống.
“Bát Hoang”.
“Cô nói thật à?”, Cao Sĩ Long vô cùng khiếp sợ: “Chỉ trong vòng vài tiếng mà vết thương của cô đã kết vảy rồi à? Cô có chắc từ đầu đến cuối chỉ dùng thuốc của Trần Bát Hoang không?”
“Ừm, chắc chắn!”, Tưởng Sơ Linh gật đầu: “Tham mưu trưởng Cao, ông nghĩ thử xem, nếu loại thuốc này được cấp cho các chiến sĩ xông pha trên chiến trường thì tốt biết bao”.
“Không sai”, Cao Sĩ Long gật gù.
Ông ta cũng từng là quân nhân, từng trải qua khoảng thời gian xông pha trên chiến trường đẫm máu. Mỗi một trận chiến đều có vô số anh em bị thương, nếu thứ thuốc mà Tưởng Sơ Linh nói đến có thể mang ra chiến trường thì nhất định sẽ mang đến tác dụng vô cùng lớn.
Tốc độ khôi phục thương thế của các chiến sĩ sẽ tăng vọt.
Cao Sĩ Long nói: “Như vầy đi, Sơ Linh, ngày mai cô liên hệ với Trần Bát Hoang, đón anh ta đến đây, tôi muốn gặp mặt anh ta”.
Hôm sau, tại bệnh viện 308…
Sáng sớm, Tử Hàm vừa thức giấc thì nhìn thấy Trần Đức, cô bé vui mừng quá đỗi, giơ tay đòi anh ôm.
Trần Đức chơi đùa cùng cô bé trong chốc lát, rồi mỉm cười dịu dàng, nói: “Tử Hàm, hôm nay anh đưa em và Tiểu Khả ra viện, có được không?”
“Thật ư?”
Nghe thấy hai chữ “ra viện”, Tử Hàm cười tươi rói: “Anh Bát Hoang, Tử Hàm có thể xuất viện thật ư?”
“Ừm, đương nhiên rồi!”, Trần Đức gật đầu: “Anh đã làm xong thủ tục xuất hiện, hiện tại có thể dẫn em đi được rồi!”
“Yeah!”
Tử Hàm phấn khích đến mức nhảy cẫng lên, cô bé sôi nổi chạy đến bên cạnh Tiểu Khả, hệt như một bà cụ non: “Tiểu Khả này, chị xuất viện rồi, sau này em phải nghe lời chú Lâm đấy, có biết không? Không được bướng nữa!”