Trong mắt hắn, Trần Bát Hoang cũng giống những người đó, e rằng ngay giây tiếp theo sẽ nhún nhường thả người ra, cúi đầu chịu phép.
Trong quan tài đá, vẻ mặt Hàn Huyền Tông đầy hoang mang và khó hiểu.
Ông ta biết nhà họ Kỳ, thế nhưng xưa nay ông ta chưa từng có bất kỳ liên hệ nào với người nhà họ Kỳ, bọn họ tại sao lại đến đây?
Nhưng mà…
Mặc kệ ra sao, nếu Kỳ Hàn ra tay…
Vậy thì mạng của ông ta cũng sẽ giữ được, bất giác thở phào!
“Kỳ Hàn?”, Trần Đức chưa từng nghe tên Kỳ Hàn, càng chẳng biết nhà họ Kỳ là cái quái gì, cũng không có ý muốn biết, hờ hững mở miệng: “Xin lỗi, mạng của Hàn Huyền Tông, tôi phải đích thân kết liễu!”
Ánh mắt Kỳ Hàn lóe lên một tia bất ngờ, không ngờ Trần Bát Hoang dám từ chối hắn, hắn càng hăng tiết: “Xin lỗi, Trần Bát Hoang, tao không phải đang thương lượng với mày, mà là ra lệnh!”
“Tao cho mày mười giây, đưa ông ta đến đây cho tao, nếu không hậu quả của mày sẽ vô cùng vô cùng vô cùng kinh khủng!”
“Tất nhiên, mày cứ yên tâm, rơi vào tay tao thì cũng chỉ có chết thôi, ai bảo ông ta ăn thứ không được phép ăn?”
Trong quan tài đá, Hàn Huyền Tông biến sắc, ngay lập tức ông ta nghĩ đến cơ duyên ông ta gặp được suốt mấy năm nay.
Hai năm trước…
Ông ta vẫn chỉ là một tông sư, trong vòng hai năm, từ tông sư, ông ta thăng lên đại tông sư, đột phá cảnh giới Thông Mạch kỳ, tất cả đều nhờ một cơ may bất ngờ, là cướp được một chiếc hộp.
Trong hộp có một viên đan dược.
Ông ta nhờ ăn viên đan dược đó, thực lực mới được tăng tiến như vậy!
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có viên đan dược đó mới có liên quan đến 36 gia tộc địa sát nọ mà thôi!
“À!”
Trước mệnh lệnh của Kỳ Hàn, Trần Đức chỉ lạnh nhạt a lên một tiếng.
Sau đó.
Chỉ trong vòng nửa giây, anh đột ngột vung tay lên, nhắm thẳng cổ họng Hàn Huyền Tông găm xuống.
“Sựt!”
Trong phút chốc, cổ của Hàn Huyền Tông đã biến dạng, hai mắt một màu tro tàn!
Đại thọ chín mươi tuổi của Hàn Huyền Tông, ông ta đã chết ngay tại chỗ!
Trần Đức thả lòng bàn tay ra, Hàn Huyền Tông rơi vào trong quan tài như một con diều đứt dây.
Sau đó, Trần Đức nhấc chân đá mạnh vào quan tài.
“Rầm!”
Chiếc quan tài đá nặng ngàn cân bay lên khỏi mặt đất, tạo thành một đường parabol giữa không trung rồi rơi xuống.
Nằm ngay trước mặt Kỳ Hàn.
“Kẻ vừa ra lệnh cho tôi đã chết rất thảm”, Trần Đức nhìn hắn, nói một cách bình tĩnh: “Có điều, nể tình chúng ta có cùng mục tiêu, cho nên… tôi đồng ý cho anh một cơ hội, để anh rời khỏi đây”.
“Haha, thú vị thật, thật sự là rất thú vị. Không ngờ trên đời này lại có kẻ ngông cuồng, ngạo mạn và vô tri như vậy”.