Tên võ giả kia bị dọa tái mặt: “Cậu Bộ, không thể phá vỡ quy tắc được, một khi phá lệ, sau này sao người của bốn gia tộc giữ được uy nữa?”
“Thiên Kiếm Phong là nhà của các người à? Các người có quyền canh cổng thu phí?”, Trần Đức cảm thấy hết chỗ nói, anh thờ ơ hỏi: “Tôi mặc kệ quy tắc của các người, tôi nhất định phải lên Thiên Kiếm Phong, ai có ý kiến thì bước ra!”
Thái độ của Trần Đức vô cùng bá đạo, trong lúc nói chuyện, anh đã tiến lên một bước, một luồng áp lực vô hình lấy anh làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
“Boang…!”
“…”
Gần như cùng một lúc, hơn hai mươi người đồng loạt rút ra binh khí, chĩa về phía anh.
“Ha ha, cậu Trần, cứ thoải mái mà lên Thiên Kiếm Phong đi, giao đám người này cho tôi là được rồi”, Bộ Kinh Phong biết rõ bốn gia tộc ở rất gần đây, một khi xảy ra chuyện, sẽ có người chạy đến, khi đó, dù thực lực Trần Đức có mạnh thì trong chốc lát cũng khó mà thoát thân.
“Bộ Kinh Phong, anh thật sự muốn đối đầu với người của bốn gia tộc?”, võ giả cầm đầu quát to: “Cường long nan áp địa đầu xa, anh nên suy nghĩ cho kỹ!”
“Ha ha, Bộ Kinh Phong này làm việc mà còn cần cậu nhắc nhở à?”
Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh trở nên đè nén, Bộ Kinh Phong đã chuẩn bị ra tay.
“Triệu Phong!”, đột nhiên Lục Tâm đứng bên cạnh lên tiếng: “Để hắn ta đi đi!”
“Hử?”, Triệu Phong hỏi: “Tại sao?”
“Ha ha, anh quên ai đang ở trên đó à? Nếu hắn dám đến quấy rầy, chẳng lẽ kết cục còn không rõ sao?”
“Ồ… ra thế!”
Triệu Phong bừng tỉnh, biết được ý của Lục Tâm, hắn ta vung tay lên, đám thuộc hạ lập tức thu hồi binh khí, tránh thành một đường rồi nói:
“Cậu Bộ, cô Lục, nếu các người khăng khăng muốn đi, vậy thì để các người đi, Thiên Kiếm Phong quả thật không cần mấy người bọn tôi”.
“Được”.
Những người này đột ngột thay đổi, đương nhiên Trần Đức biết trong đó có mờ ám, nhưng anh không thèm để ý nói với Bộ Kinh Phong: “Anh Bộ, anh có thể ở đây giúp tôi chăm sóc Thư Tuyết không?”
Thực lực của Lục Thư Tuyết quá non, lại ở thời kỳ suy yếu, nếu cùng đi lên Thiên Kiến Phong, rất có khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm, Trần Đức không yên tâm dẫn cô ta đi.
“Không thành vấn đề, cậu Trần, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cô ấy, chờ anh quay về đây!”, Bộ Kinh Phong gật đầu đáp ứng yêu cầu của Trần Đức, xem như báo đáp lòng tốt của anh!
Sau đó, Trần Đức không nói thêm nữa, anh đi thẳng về phía Thiên Kiếm Phong dưới ánh mắt cười trên sự đau khổ của đám người Triệu Phong và Lục Tâm.
“Loại rác rưới này cũng dám tới Thiên Kiếm Phong, mấy người đoán xem, với thực lực của hắn ta thì có thể leo lên bao nhiêu mét?”
“Ha ha, nhiều lắm là trên ngàn mét”.
“Một ngàn mét? Linh Căn sơ kỳ, một ngàn mét? Anh thật sự xem trọng hắn rồi đó, tôi đánh cược năm trăm mét”.
“Tôi đánh cược ba trăm mét!”