“Majors…”, nhìn thấy người đàn ông phương Tây, vẻ mặt sợ hãi của Thành Kỳ Văn cuối cùng cũng tìm thấy một chút tự tin và thoải mái.
Ông ta tên Majors, là thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê dưới quyền Thành Kỳ Văn!
Vốn dĩ hôm nay hắn ta dẫn theo đám lính đánh thuê này là để tiêu diệt triệt để nhà họ Trương!
Kẻ cướp người phụ nữ của hắn ta thì nhất định phải chết, phải diệt tộc!
Không ngờ bây giờ lại trở thành hy vọng duy nhất để cứu mạng hắn ta.
Những lời của Majors lập tức khiến toàn bộ khách sạn chìm vào sợ hãi, những phú hào kia đều cảm giác được sự nguy hiểm.
“Cậu chủ Trần, hay là, thả hắn đi?”
“Đúng vậy, cậu chủ Trần, nếu không thả thì chúng ta đều sẽ chết!”
“Cậu chủ Trần…”
“…”
Người này một câu người kia một câu, mọi người đều không ngừng thuyết phục Trần Đức.
Còn Trần Đức lại như thể không nghe thấy gì.
“Được thôi, ông bảo người của ông nổ súng đi, tôi giết hắn, cực kỳ đơn giản. Tôi muốn biết mạng sống của những người này có giá trị hay là mạng sống cậu chủ nhà ông có giá trị”.
Sau vài hơi thở, Trần Đức nhẹ giọng nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như vậy, giọng điệu vẫn lãnh đạm như thế, không có chút gì thay đổi.
Trong khách sạn, những phú hào kia hoàn toàn không nói nên lời, nhưng không ai dám lên tiếng.
Dù sao đối với thực lực của Trần Đức, tất cả mọi người đều đã thấy rõ, chỉ cần anh muốn thì có thể nhẹ nhàng khiến người lên tiếng mất mạng!
Trương Thiên Dương, Trương Tử Đằng, Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên, Đàm Thu và những người còn lại cũng rất căng thẳng. Bọn họ biết Majors tuyệt đối không nói dối.
Vụ bắn tỉa vừa rồi đã chứng minh tất cả.
Bên ngoài khách sạn, Majors im lặng.
“Bây giờ, tôi đang đe dọa ông chứ không phải ông đang đe dọa tôi”, Trần Đức biết rõ, anh túm chặt Thành Kỳ Văn, lạnh nhạt nói: “Gọi tất cả người của ông ra đây, bỏ vũ khí xuống, xếp hàng, nằm xuống.
“Tôi chỉ cho ông mười giây. Nếu ông không làm được trong vòng mười giây, Thành Kỳ Văn nhất định sẽ chết”.
“Tôi tin, một khi Thành Kỳ Văn chết, ông cũng không thể sống được bao lâu”.
Trần Đức rất tự tin, lính đánh thuê?
Mấy năm trước, anh đã từng là vương giả của lính đánh thuê.
Đối với hệ thống ở trong lĩnh vực này, anh hiểu quá rõ.
Bọn họ đúng là lính đánh thuê, nhưng cũng vì tiền chứ không muốn chết. Nếu ông chủ chết thì họ sẽ chẳng nhận được đồng nào.
Mà thường thì họ sẽ không làm mấy chuyện chẳng nhận được tiền.
Huống chi, với những người như Majors, nếu Thành Kỳ Văn đã chết thì họ chẳng những không nhận được tiền, mà có khi còn mất mạng chứ đùa.
Thế nên, Trần Đức đang đánh cuộc, cược Majors không dám ra tay!
Anh thả cổ Thành Kỳ Văn ra, rồi ném xuống, giơ chân đạp lên ngực hắn ta, nhìn chằm chằm vào Majors nói: “Chỉ còn 7 giây”.