Anh ta chỉ có thể đau khổ chờ đợi, đợi Khâu Kiệt chơi xong ván game đó.
Ván game đó chơi tròn một tiếng đồng hồ!
Hôm nay Khâu Kiệt đến nhanh như vậy thật sự khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, bọn họ không biết là do người phụ nữ kia bỏ đi nên hắn mới buộc phải đến.
Khâu Kiệt vào vị trí, cả đám người nhanh chóng vào phòng mổ, Tử Hàm đang đau đớn cũng được đẩy vào trong. Đèn phòng phẫu thuật đỏ rực lên. Xuyên qua cánh cửa kính, mơ hồ nhìn thấy bên trong lố nhố người bận rộn làm việc.
Liễu Như Nguyệt đứng trước cửa hồi hộp lo lắng.
Liễu Như Nguyệt là một cô giáo có tâm, quan tâm đầy đủ đến từng học sinh của mình, nhất là Tử Hàm mồ côi cha mẹ, chỉ có một người anh, cô càng quan tâm nhiều hơn, coi cô bé như em gái mình.
Trần Đức càng không cần phải nói, từ sau khi ra tù, anh chỉ có một mục đích là chăm sóc Tử Hàm, nuôi dưỡng cô bé nên người, hoàn thành nguyện vọng của người anh em.
Tử Hàm chính là người quan trọng nhất đối với Trần Đức, bất kể thế nào, anh đều không cho phép Tử Hàm xảy ra bất trắc.
“Tử Hàm, em nhất định phải cố gắng”.
Trần Đức đứng ở cửa, đứng im lìm như cổ thụ, trong lòng lặng lẽ khẩn cầu.
Thời gian từng giây trôi qua, ca mổ đã được mười phút.
Trong phòng phẫu thuật, tất cả đều làm theo trình tự đã hội chẩn ngay từ ban đầu.
Mặc kệ là phụ mổ hay là mổ chính, lúc này đều mồ hôi nhễ nhại.
Từ ‘mổ’ nói rất nhanh, cũng như kíp mổ hiện giờ đều tập trung vào công việc, ai nấy đều muốn nhanh chóng hoàn thành ca mổ, cứu cô bé thoát khỏi hiểm nguy.
Ca mổ đã tiến hành được hai phần ba.
Thế nhưng… Đúng lúc này, giáo sư Khâu bỗng ngừng động tác.
Phụ mổ bên cạnh ngơ ngác: “Giáo sư? Sao thế ạ?”
“Phẫu thuật cần thêm vài thứ nữa, đưa danh sách qua đây”, đằng sau lớp khẩu trang, Khâu Kiệt nói không chút cảm xúc.
“Vâng…”
Phụ mổ nghi hoặc, theo lý mà nói mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ rồi, trước nay chẳng phải đều dùng như vậy cả sao?
Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều, tự biết mình chỉ là phụ mổ, không am hiểu nhiều như Khâu Kiệt, nên nghe lời hắn đưa danh sách qua.
“Bút”.
Khâu Kiệt dứt lời, phụ mổ liền đưa bút lên, sau đó hắn dùng bút đánh dấu lên mấy chỗ trong danh sách.
Phụ mổ càng nhìn càng thấy sai, mấy thứ này rõ ràng đều có, đủ không hề thiếu.
Theo từng nét bút của Khâu Kiệt trên giấy, anh ta đột nhiên phát hiện… Những gì Khâu Kiệt đánh dấu đều là đắt tiền nhất.
Chỉ với vài nét bút, hắn đã kê ra thêm ba trăm ngàn.
Phụ mổ hiểu ra ngay lập tức.
Trả thù!
Đây tuyệt đối là trả thù!