Trong một khoảnh khắc, nội tâm ai nấy đều bị ánh đao sáng lòa của Huyết Lãnh làm chấn động, thanh đao dâng trào sát ý mãnh liệt, không khác gì thiên binh vạn mã xông thẳng lên trời, chỉ trong chớp mắt, đất dưới chân võ đài cao năm mét cũng phải nứt toác ra.
Khe nứt ngày càng toác rộng ra như đường may bị rách, càng lúc càng lan rộng, lún sâu xuống hai ba mét.
Vết nứt đó chỉ do đao khí gây ra thôi!
Vậy mà cảnh tượng như đâm thẳng vào mắt mỗi người!
Đồng thời…
Lửa điện lóe lên tóe lửa!
“Choang!”
Giây tiếp theo, một âm thanh điếc tai kỳ dị vang lên, khiến ai nấy muốn thủng màng nhĩ, sau đó là ánh sáng trắng lòa chói mắt cùng với cát đá mù mịt.
Võ đài bằng phẳng bỗng trở nên gồ ghề, đất đá giống như có ai dùng xẻng xúc lên, tung tóe khắp nơi, rơi rào rào trong không trung, cát bụi chắn hết tầm nhìn.
Không ai còn thấy rõ tình hình trên võ đài nữa.
Bên dưới, thứ mà mọi người có thể cảm nhận được chỉ có sát khí tỏa ra từ thanh đao, sát khí tràn ngập không gian, lạnh buốt thấu xương, sát khí tóe ra tứ phía.
“Thanh đao quá mạnh…”
Hàng trăm, không, hơn một ngàn võ giả nổi tiếng cũng với những bậc tiền bối đến từ các gia tộc lừng danh, ai nấy đều bị một đao vừa rồi chấn động triệt để.
“Nếu là tôi thì chắc cũng táng mạng dưới thanh đao này, trong đó chắc chắn có võ kỹ”, Trần Nguyên Bình cảm thấy da đầu tê rần, một đao thôi, cũng đủ để ông ta có cái nhìn mới về Huyết Lãnh.
Huyết Lãnh mạnh hơn tưởng tượng của ông ta rất nhiều.
Chỉ e…
Chỉ e hắn đã đủ khả năng đánh ngang cơ với người cảnh giới Linh Hải kỳ rồi.
Trương Tử Đằng bị thanh đao đáng sợ kia dọa cho nhảy nhổm khỏi vị trí, hít đầy một mồm cát bụi, bò lồm cồm trên mặt đất, hai mắt run run, chấn động đến nỗi không nói nên lời.
Ức Thư Huyên vẫn còn ngồi vững, tuy nhiên cũng thoáng chút nhếch nhác, y phục cũng bị bẩn.
Cũng như mọi người, trong lòng cô ta tràn đầy khiếp sợ.
“Không biết Trần Bát Hoang ra sao rồi”, Lục Phong sắc mặt u ám, Huyết Lãnh có vẻ nhỉnh hơn một chút, Trần Bát Hoang… có thể trụ nổi không?
“Còn phải nói, đương nhiên là chết mất xác rồi còn gì nữa, ha ha ha… Cái thứ rác rưởi đó làm sao chịu nổi một đao của Huyết Lãnh?”, Cổ Thông Thiên vui sướng khoái trá, cảm giác thỏa mãn khi trả được thù lan ra khắp người, hả hê nhìn lên võ đài chằm chằm không rời mắt.
Hắn muốn nhìn thấy Trần Bát Hoang chết.
Kể cả Cao Viễn, Cổ Lâm, người của nhà họ Vân và nhà họ Thành cũng thế…
Bọn họ đã bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ xấu xí, ghê tởm của Trần Đức khi chết.
“Cậu Trần…”, sắc mặt Kỳ Hàn cực kỳ khó coi, trong lòng hắn cảm thấy rất căng thẳng.
Mấy người Đàm Thu, Trương Tử Đằng và Giang Hồ Hải cũng căng cứng người, tim bọn họ gần như ngừng đập, vô cùng căng thẳng.