Thường, ông ta có thể chiều Lục Thư Tuyết, mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm. Nhưng, tình hình trước mắt lại không có sự lựa chọn nào nữa!
Ông ta vừa quát, Lục Thư Tuyết vốn cảm thấy tủi thân, lập tức có một giọt nước mắt lăn xuống trông hết sức đáng thương. Lẽ nào, quãng đời sau này của mình chỉ có thể đi theo một người mà mình không thích thôi ư?
Trong lòng cô ta hết sức khổ sở.
Lục Thư Tuyết lén lau nước mắt, còn chưa kịp nói gì, Lục Phúc đã nói tiếp: “Cậu Mục, cậu yên tâm, tôi có thể làm chủ việc cưới xin của cô chủ”.
Mục Lâm ngồi trên Truy Phong Sư tim đập thình thịch, sự lựa chọn mà Lục Phúc đưa ra thật sự rất rất rất hấp dẫn đối với gã.
Thậm chí, đầu óc của gã còn nóng lên suýt nữa đồng ý.
Có điều, khi ánh mắt âm u rét lạnh của quỷ lùn Hắc Vân lia đến trên người gã thì sự kích động ấy lập tức lạnh xuống.
Mục Lâm thoáng chốc bình tĩnh lại.
Nếu người tới đây là ai khác mà không phải quỷ lùn Hắc Vân thì gã chắc chắn sẽ đồng ý với điều kiện của Lục Phúc.
Thế nhưng, gặp phải quỷ lùn Hắc Vân thì Mục Lâm thật sự bó tay!
Dù người của gã, gã và Truy Phong Sư có xông lên hết thì khi đối mặt với quỷ lùng Hắc Vân cùng đám đàn em do gã ta dẫn đến, muốn chạy thoát không khác gì xông vào đầm rồng hang hổ!
Hoàn toàn là không có khả năng!
Đúng là Mục Lâm coi Lục Thư Tuyết là nữ thần, cũng là người phụ nữ mà gã có mơ cũng ao ước có được. Nhưng, giữa đàn bà và tính mạng, đương nhiên gã sẽ chọn mạng sống!
Mạng cũng mất thì còn cần phụ nữ làm gì?
“Chú Phúc…”, Mục Lâm im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn Lục Phúc nói: “Xin lỗi chú, lần này tôi thật sự không giúp được hai người!”
Sau đó, gã cũng mặc kệ sắc mặt Lục Phúc chợt trở nên hết sức khó coi, xoay người đi xuống Truy Phong Sư, dẫn theo đám tôi tớ và nó đi đến trước mặt quỷ lùn Hắc Vân, chắp tay nói:
“Tiền bối Hắc Vân, mong người và Lục nhị gia yên tâm. Trước đây, nhà họ Mục là gia tộc phụ thuộc của nhà họ Lục, từng chịu ơn huệ của họ nên chắc chắn sẽ không phản bội nhà họ Lục cũng như phản bội Lục nhị gia!”
“Ha ha, cậu Mục quả thật thông minh, biết thời biết thế và tiến lùi có chừng mực. Vậy trái lại mới sống lâu được đó”.
Quỷ lùn Hắc Vân cười ha ha một tiếng, đôi mắt âm u dưới lớp mặt nạ liếc nhìn Mục Lâm đầy sâu xa, không biết đang tán thưởng hay châm chọc.
“Tiền bối Hắc Vân, người quá khen rồi”, Mục Lâm cười ha ha một tiếng. Sau đó, gã dẫn theo người của mình đứng ở một bên quỷ lùn Hắc Vân.
“Lão già, ông chính là Lục Phúc? Lục nhị gia nói, ông… cũng phải lựa chọn”, bất chợt tên quỷ lùn Hắc Vân chuyển ánh mắt lên người Lục Phúc.
“Nhưng lựa chọn của ông có chút khác, dù sao ông cũng đã phản bội nhị gia, làm chân chó thì phải có giác ngộ, Lục nhị gia hỏi ông muốn chết hay muốn gãy chân”.