Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 90


“Trần Đức, anh đã dám nói mình là vị hôn phu của hoa khôi giảng đường thì cũng phải chứng minh cho bọn tôi xem anh có xứng đáng với hoa khôi giảng đường hay không chứ!”, Hồ Hải Sinh lại một lần nữa mỉa mai: “Hoa khôi Tống Ngữ Yên của chúng tôi làm sao có thể gả cho một kẻ có xuất thân hèn mọn ở tầng đáy của xã hội, hơn nữa còn không có chút năng lực nào được”.


“Được, tôi sẽ hát”.


Trần Đức không từ chối, cầm micro chọn bài “Vong Tình Thủy”.


Đây là bài hát của thiên vương, từ lâu đã ăn sâu vào lòng người, khi tiếng nhạc vang lên thì ai cũng nhanh chóng chìm vào trong giai điệu.


“Lúc còn trẻ ta rất thích theo đuổi ước mơ, chỉ muốn bay về phía trước, chu du khắp núi non sông nước, suốt một chặng đường không hề quay lại…”


Âm nhạc vang lên, Trần Đức bắt đầu hát.


Giọng hát của anh khiến cho anh như trở thành một con người khác, đó là một chất giọng quyến rũ đầy từ tính.


Phần mở đầu ngay lập tức khiến mọi người phải giật mình bất ngờ.


Ngay cả Hồ Hải Sinh muốn vạch lá tìm sâu cũng không được.


Hát hay quá!


Giọng hát thật sắc nét!


Ngay lập tức mọi người liền phát hiện ra anh có khả năng ca hát hết sức tuyệt vời.


Thậm chí còn không hề kém cạnh so với bài hát được chính ca sĩ gốc hát.


“Chợt nhìn lại, tình đã xa, bâng khuâng nơi chân trời …”


“Mới hiểu được yêu hận tình thù, đau đớn nhất chính là hối hận”.


“Nếu như người chưa từng tan nát cõi lòng thì sẽ không hiểu được những bi thương của ta, khi đôi mắt ta ngấn lệ, đừng hỏi ta là vì ai, hãy để cho ta quên đi tất cả…”


Khi bài hát dần đi vào phần cao trào, tâm tư bộc lộ trong giọng hát của Trần Đức ngày càng có sức lan tỏa, giọng hát của anh không chỉ đơn thuần giống như ca sĩ mà dường như còn đang kể lại một câu chuyện xưa khắc cốt ghi tâm.


Tiếng nhạc và tiếng hát văng vẳng bên tai khiến cho ai cũng không khỏi nhớ về đoạn tình cảm day dứt của chính bản thân mình, nỗi buồn tận đáy lòng dường như đã được bật ra cùng tiếng hát của anh.


Thấy mọi người say mê như vậy, sắc mặt của Lôi Long lại càng lúc càng trở nên khó coi hơn.


Hồ Hải Sinh liền lấy máy tính bảng điều khiển từ xa và tắt nhạc ngay lập tức khi sắp đến đoạn cao trào của bài hát lần nữa.


Những người đang say sưa đột nhiên bừng tỉnh khỏi tiếng nhạc, vừa định nổi đóa thì mới nhớ ra đó là bài hát do Trần Đức hát, bọn họ đáng ra không nên say sưa như vậy.


“A… cho ta một ly vong tình thủy, đổi cho ta một đêm không đổ lệ”.


“Tất cả chân tình cũng chỉ như gió thoảng mây bay, tình yêu đã trao đi sẽ không được đền đáp”.


“Cho ta một ly vong tình thủy, đến lượt ta cả đời không bi thương”.


“Cho dù ta sẽ say, cho dù ta sẽ tan nát cõi lòng”.


“Người cũng sẽ không thấy ta rơi lệ…”


Trần Đức vẫn không ngừng hát, cứ như thể tiếng nhạc chưa bao giờ dừng lại. Đoạn tiếp theo anh hát không hề có nhạc kèm theo, hoàn toàn chỉ hát chay.


Giọng hát êm tai của anh lại khiến cho mọi người phải kinh ngạc lần thứ hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK