Thậm chí cô ta còn đang nghĩ cách, chuẩn bị thông qua một số phương thức để đoạt lại Long Ngâm.
Nhưng lần này qua chuyện của Lữ Đông Dã, đã khiến cô ta nhìn ra được một số khả năng.
Mặc dù khả năng này là rất nhỏ, không đáng kể.
Có điều, sự thay đổi này đã là cực kỳ lớn rồi.
Dù sao thì chị gái của cô ta, Âu Dã Tư Linh, có thiên phú thực sự rất đáng sợ, những người như Lữ Đông Dã và Cao Viễn còn không đủ tư cách xách giày cho cô ta.
“Bởi vì cái gì?”, Trần Đức nghiêm túc hỏi.
Sau một hồi im lặng, Âu Dã Thanh Vũ nói tiếp: “Bởi vì, mười năm trước, khi chị gái tôi trở về, chị ấy đã từng nói một câu”.
“Câu gì?”
“Chị ấy từng nói vị hôn phu của chị ấy, họ Trần!”, Âu Dã Thanh Vũ nói xong, nhìn về phía Trần Bát Hoang: “Họ của anh cũng là họ Trần, tôi đang nghĩ, có lẽ đây không phải là trùng hợp”.
“Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ là trùng hợp”, trái tim của Trần Đức nhất thời thắt lại, anh chắc chắn trăm phần trăm Âu Dã Tư Linh đã biết chuyện gì đó: “Lần sau, khi nào thì cô ấy trở lại?
“Tôi không biết nữa, chị ấy gần như sẽ không trở lại giới thế tục nữa, chị ấy đã vượt ra khỏi giới thế tục rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Ngay cả khi tôi muốn liên lạc với chị ấy thì cũng phải thông qua phương thức đặc biệt. Hơn nữa, trừ khi gia tộc Âu Dã đang gặp nguy hiểm, ở trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, nếu không…chị ấy đã nói sẽ không trở về”.
“Được rồi, tôi hiểu rồi”.
Trần Đức đã hiểu, Âu Dã Tư Linh không chỉ là một thiên tài tuyệt đỉnh, mà còn có vẻ…hơi máu lạnh? Ngay cả nhà mình cũng không về, chỉ biết tu luyện thôi sao?
“Còn chuyện gì muốn nói với tôi không?”, Trần Đức hỏi.
“Hết rồi, trong ba ngày này anh cứ đi theo tôi là được. Ngày mai tôi phải đến Vân Bắc. Đó là chuyến lưu diễn thứ hai của tôi, sự an toàn của tôi nhờ cả vào anh đấy!”, Âu Dã Thanh Vũ nói.
“Ừm”.
Trần Đức nói với Kỳ Hàn, bảo hắn về trước đợi anh, từ bây giờ trở đi, anh phải đi theo Âu Dã Thanh Vũ.
“Cậu chủ, tôi vừa mới nhận được tin tức”, Kỳ Hàn nói: “Có người của Côn Luân Hư đến rồi, cuộc thi tuyển chọn mười năm một lần của học viện Vô Song sắp bắt đầu rồi. Tôi…tôi cũng muốn đến Vân Bắc đăng ký”.
“Ồ?”
Trần Đức nói: “Được, tôi biết rồi, thuận tiện giúp tôi đăng ký luôn”.
Côn Luân Hư, Trần Đức càng ngày càng có hứng thú với nơi đó, chưa kể đây còn là thánh địa trong truyền thuyết của các võ giả, Âu Dã Tư Linh cũng đang ở đó, muốn biết thân thế thì anh phải đến đó một chuyến.
Đồng thời, anh cũng rất tò mò không biết vị hôn thê của mình rốt cuộc là thiên tài tuyệt đỉnh thế nào, lợi hại đến mức độ nào.
Sau khi trao đổi với Kỳ Hàn xong, Trần Đức theo Âu Dã Thanh Vũ rời khỏi quán bar, đến nơi ở của cô ta.
Cô ta không ở gia tộc Âu Dã mà sống trong khách sạn sáu sao riêng biệt bên ngoài, trực tiếp bao hết ba lầu khách sạn.
Tất nhiên, cô ta sống trong một căn phòng tổng thống siêu sang trọng. Cấu trúc tổng thể là một biệt thự song lập, chia làm hai tầng, phòng tập gym, giải trí, thư giãn, hồ bơi, phòng karaoke và các tiện nghi khác, có đủ mọi thứ, phục vụ cũng cực kỳ chu đáo.
Camera, máy nghe lén gì gì đó, tất nhiên là không cần đi tìm, bản thân Âu Dã Thanh Vũ cũng là một võ giả, còn bỏ ra rất nhiều tiền mời võ giả làm vệ sĩ, bọn họ sớm đã dọn dẹp sạch sẽ và kiểm tra kỹ càng rồi!