Thế nên, Kỳ Huyết Ma mới có thể dừng tay và quỳ xuống!
Lão thấy được hy vọng, hy vọng không cần phải hứng chịu cơn đau cùng cực. Lão không bao giờ muốn chịu cái cơn đau suốt 20 năm ấy nữa. Giờ phút này, lão giống như một con chó đang mong mỏi một cục xương từ chủ của mình:
“Cậu Trần, cầu xin cậu, cứu tôi, cứu tôi với!”
“Cứu cũng được thôi, có điều… trả giá một đứa con trai là chưa đủ”, Trần Đức nói.
Kỳ Huyết Ma thở hổn hển, khóe mắt đỏ lừ nói: “Cậu Trần, cậu yên tâm, chỉ cần cậu mở miệng thì tôi hoàn toàn có thể trả giá lớn hơn nữa!”
“Tôi cảm giác được vài luồng sát khí…”, Trần Đức vươn tay, chỉ vào mười mấy người cách đó không xa: “Bọn họ, muốn giết tôi”.
Mười mấy người bị chỉ vào, mặt mày chợt trắng bệch, tim đập thình thịch.
Bọn họ là bố mẹ, anh em và người thân của Kỳ Sơn!
Họ quả thật muốn giết Trần Đức và Kỳ Hàn!
Thậm chí là không muốn bỏ qua bố mẹ của Kỳ Hàn!
Nhưng giờ phút này, khi ánh mắt của Trần Đức liếc về phía họ thì cả đảm đều sợ sệt, đầu óc nổ tung như gặp được quỷ, hồn bay phách lạc, mặt như tro tàn.
“Tôi biết phải làm gì rồi!”
Kỳ Huyết Ma bỗng đứng dậy, cơ thể như quỷ mị xông tới trước mặt mười mấy người kia.
“Lão tổ, đừng mà!”
“Ông nội!”
“Bố!”
Những người này có con trai, cháu, chắt của Kỳ Huyết Ma. Họ hét lên thảm thiết, nhưng lão lại giống như một tên đao phủ, mặt mày lạnh nhạt giết chết họ.
“Các người chết là đáng giá!”
Kỳ Huyết Ma giết họ xong bèn quay đầu nhìn Trần Bát Hoang, nói với giọng hết sức van nài: “Cậu Trần, vậy giờ có thể cứu tôi không?”
“Không thể”.
Trần Đức lắc đầu, không chút suy nghĩ nói.
“Cái gì!”, con ngươi Kỳ Huyết Ma trợn to như hai con mắt quỷ, nhảy một phát đến gần: “Cậu nói gì? Không thể? Tại sao không thể?”
Người cũng giết rồi!
Con trai, cháu, chắt cũng bị lão tự tay giết chết!
Trần Bát Hoang lại bảo không thể?
Rõ ràng có thể thấy được, hai hàng lông mày của Kỳ Huyết Ma nhíu chặt lại, gương mặt gần như vặn vẹo, gân xanh hằn lên, lúc nhúc dưới làn da.
Giờ lão cực kỳ tức giận, y như một thùng dầu hỏa, vừa đụng vào là nổ!
“Trị cho ông cũng được, nhưng giờ thì không được. Độc của ông đã ăn vào tủy, cần phải có thiết bị chữa bệnh tinh vi. Sau đó, lại trải qua một thời gian dài mới khỏi được”.
Trần Đức vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như cũ. Đối mặt với một Kỳ Huyết Ma sắp nổi khùng thì vẻ mặt, giọng điệu và tâm trạng anh vẫn chẳng có gì là thay đổi.
Hơn nữa, anh nói một cách rất thành thật, không có gì là giả dối.