Nhìn thấy bộ dạng huênh hoang của Khâu Kiệt, bọn họ bỗng nhiên có chút mong đợi được xem cảnh tượng người này ăn phân đến lạ…
Loại người này lẽ ra phải được xử lý từ lâu rồi.
Trần Đức bước sang một bên và nói: “Nếu ông không tin, ông có thể tự mình vào xem thử”.
“Haha, còn cần phải xem sao?”
Khâu Kiệt vô cùng tự phụ, để chứng tỏ uy quyền của mình, hắn nói: “Nếu như mày đã muốn tao xem, vậy thì không chỉ mình tao xem, tao muốn dẫn theo hai bác sĩ và chọn thêm hai người ở kia vào chứng kiến nữa”.
“Tùy”, Trần Đức không quan tâm, càng có nhiều người thì càng có thể khiến tên này mất mặt.
“Được!”
Khâu Kiệt chọn hai bác sĩ, sau đó tùy ý chỉ vào hai người bên ngoài khu vực bị bao vây này.
Đội trưởng Trương liếc mắt nhìn người canh gác ở đó, bảo cho hai người kia đi qua.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của Khâu Kiệt, đội trưởng Trương và hai bác sĩ cũng với hai người nhà của bệnh nhân bước vào phòng phẫu thuật.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Cái này là còn sót lại từ lần dọn dẹp lúc nãy.
Khâu Kiệt cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Tử Hàm sẽ được cứu sống, trong thâm tâm của hắn, cô bé đó nhất định sẽ chết!
Vì vậy, hắn thậm chí còn không thèm nhìn về phía đó, đứng quay lưng lại với phòng phẫu thuật rồi nói với mọi người: “Mọi người đã thấy chưa? Dù là monitor hay các dụng cụ thiết bị khác, tất cả đều đã tắt”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía phòng phẫu thuật, monitor và các chỉ số trên đó đều hiện màu xanh.
Điện tâm đồ hiện sóng rõ ràng, nhịp cao nhịp thấp chuyển động đều đều.
Hình ảnh này, chỉ cần là người bình thường đều biết nó có ý nghĩa gì.
Sắc mặt của những người đó cực kỳ cổ quái.
Nhìn vẻ mặt tự mãn của Khâu Kiệt, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Giáo sư Khâu, ông có chắc cô bé đó đã chết không?”, đội trưởng Trương hỏi.
“Đương nhiên…”, Khâu Kiệt chưa kịp nói hết câu thì đã kịp nhận thấy đội trưởng Trương và hai bác sĩ có gì đó không đúng, hắn bất giác quay đầu lại nhìn các thiết bị trong phòng mổ.
Trong phút chốc, những lời hắn chưa nói ra liền trôi ngược lại vào trong.
Hắn không dám tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tất cả các dụng cụ máy móc đều đang sáng trưng!
Hơn nữa toàn bộ đều hoạt động bình thường, không có gì khác lạ!
Trong phòng phẫu thuật, máy móc thiết bị đều đang nhấp nháy ánh sáng xanh.
Màu xanh lá cây tượng trưng cho sự sống.
Là một giáo sư y khoa, hơn nữa còn là một giáo sư y khoa ở tuổi bốn mươi, sao Khâu Kiệt có thể không hiểu những tia sáng này tượng trưng cho điều gì.
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”