Trong đó, không ngờ lại có một cao thủ cấp bậc tông sư!
“Tạ Cường Đông, ngoài Trương Thiên Dương và đứa bé không tìm thấy kia thì ông dẫn theo 3 người họ mang hết mấy người có tên trên danh sách về đây. Tôi muốn nhìn thấy họ có mặt trong buổi tiệc mừng thọ ngày mai, hiểu?”
“Lão tổ Hàn, ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không làm ông thất vọng đâu!”, Tạ Cường Đông cúi đầu vâng lệnh, đáp với giọng hết sức kích động.
3 người kia đều là cao thủ đấy!
Vả lại, gã tông sư kia còn không kém cạnh gì Tạ Phương Kiệt!
Tạ Cường Đông vừa nghĩ sẽ dẫn theo 3 tên cấp dưới như vậy thì hết sức kích động!
Những người cho rằng nhà họ Tạ đã xong đời, chắc chắn sẽ phải giật mình kinh ngạc ấy nhỉ?
Tạ Cường Đông dẫn theo 3 tên cao thủ ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo, dũng cảm rời khỏi trang viên nhà họ Hàn. Sau đó, lái 3 chiếc siêu xe, rêu rao chạy về phía mục tiêu!
Ông ta phải cho mọi người ở thành phố Tần biết, nếu là kẻ địch của Tạ Cường Đông này thì chỉ có một kết quả, đó chính là chết!
Bên cạnh đó, Tạ Cường Đông cũng muốn cho mọi người biết, nhà họ Tạ vẫn là nhà họ Tạ của khi xưa, vẫn bố đời như trước!
Ba chiếc xe thể thao gầm rú chạy trên đường đưa tới vô số ánh nhìn, rồi lao thẳng đến mục tiêu thứ nhất – chung cư Đông An.
Trời dần tối, sau khi rời khỏi Cục 9, Trần Đức lập tức về nhà. Vừa đến cổng chung cư đã thấy Diêm Thanh Nhã mặc một chiếc váy bó sát người màu đỏ mận đi về phía mình. Dáng người quyến rũ theo từng bước chân giống như một con rắn tràn đầy ma mị.
“Bát Hoang, cuối cùng cậu cũng về, ban nãy có người bảo tôi đưa cái này cho cậu”, trong tay Diêm Thanh Nhã cầm một lá thư.
“Ha, lão già này…”
Trần Đức nhận lấy rồi mở lá thư ra, phát hiện bên trong là một tấm thiệp mời. Anh cười lạnh một tiếng rồi ném tấm thiệp vào thùng rác cách đó 3m.
Xoạch một tiếp, tấm thiệp lập tức lọt vào chính giữa thùng rác.
“Thiệp mời của ai thế?”, Diêm Thanh Nhã tò mò hỏi.
“Một người chết thôi”, Trần Đức không giải thích gì nhiều, nói: “Chị Diêm, vừa khéo có chuyện định nói với chị luôn, có thể uống với tôi vài ly không?”
“Đương nhiên rồi, vừa hay đêm nay Mộng Mộng cũng không ở nhà”, Diêm Thanh Nhã dịu dàng nghịch ngợm cười, đây là lần đầu Trần Đức mời cô ta uống rượu, nên trong lòng còn có chút vui vẻ.
“Được, vậy nửa tiếng sau đến nhà tôi nhé”.
Trần Đức tự mình đi chợ mua một ít đồ ăn về rồi nấu ba món. Khi Diêm Thanh Nhã đến thì đồ ăn đã được bày hết ra bàn.
3 món ăn, 1 món canh.
Cá hấp, canh vịt, gà quay, dưa cải xào.
Ngoài bốn món ăn gia đình này thì còn có một bình rượu. Rượu này là rượu của Trương Thiên Dương cho, đã bị anh uống gần hết, chỉ còn lại nửa lít.
“Thơm quá!”
Vừa vào nhà, Diêm Thanh Nhã lập tức ngửi được một mùi hương nức mũi. Rõ ràng 3 món mặn, 1 món canh trước mặt chỉ là những món ăn bình thường, nhưng lại đầy đủ sắc hương.