Gặp lại người quen cũ, Trần Đức nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Trương Thiên Dương vào hai năm trước.
Khi đó, Trương Thiên Dương khá khỏe mạnh, trông trẻ trung hơn nhiều.
Hai năm trở lại đây, Trương Thiên Dương không còn dáng vẻ như xưa nữa, ông ta dường như già đi cả chục tuổi, đầu tóc bạc trắng, thân hình càng thêm xơ xác.
Bởi vì Quan Hổ đến quá đường đột, ngoài dự liệu của Trần Đức nên anh không có sự chuẩn bị trước, lần này không thể chữa khỏi hoàn toàn cho Trương Thiên Dương được.
Anh rút một con dao nhỏ bên hông ra, cắt đầu ngón trỏ, vẽ một hình kỳ lạ giữa hai lông mày của Trương Thiên Dương.
Hình này được Sửu gia gọi là đồ án.
Đó là một trong những loại y thuật của ông ta, được gọi là y thuật Kỳ Môn Nói ra có thể không ai tin, nhưng loại y thuật Kỳ Môn này ẩn chứa một số điều vô cùng bí ẩn.
Sửu gia từng nói, ngay cả ông ta cũng chỉ nắm giữ một số thứ đơn giản, những thứ cao siêu hơn cơ hồ đều phải có sự phụ trợ lẫn nhau.
Chính vì lẽ đó, kỳ môn y thuật mà ông ta truyền cho Trần Đức cực ít.
Bùa chú này thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng một số nét vẽ được tạo thành từ máu, mà mỗi lần vẽ nó, Trần Đức đều có cảm giác cố hết sức, cứ như hút cạn tinh khí thần của anh.
Giờ phút này, chỉ sau vài nét vẽ, đã có vài giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống.
Khi nét vẽ cuối cùng của phù văn hoàn tất, toàn bộ kinh mạch trên mặt Trương Thiên Dương, bắt đầu từ cổ trên lên, dường như có thứ gì đó đang tháo chạy.
Không chỉ như thế, kỳ kinh bát mạch khắp cơ thể cũng xuất hiện tình trạng giống hệt như vậy.
“Khụ!”
Trương Thiên Dương đang hôn mê đột nhiên ho ra một ngụm máu đen.
Sau khi phun ngụm máu đen kia ra, sắc mặt vốn tái nhợt của Trương Thiên Dương rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, tuy nhiên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.
“Phù…”
Thấy vậy, Trần Đức thở hắt ra một hơi, xem ra những thứ mà Sửu gia truyền thụ cho anh thật sự là báu vật thế gian.
“Những thủ pháp thần kỳ do Sửu gia nghiên cứu, phát minh có thể trị được đủ các chứng bệnh nan y, nhưng chúng đều được phát triển từ y thuật Kỳ Môn, không biết y thuật Kỳ Môn thật sự sẽ như thế nào nữa!”
Trần Đức lầm bẩm tự nói, càng thêm hứng thú với y thuật Kỳ Môn. Anh vẫn còn nhớ những lời của Sửu gia, nếu thế gian có người nắm được y thuật Kỳ Môn, vậy thì thiên hạ sẽ không còn chứng bệnh nào không thể trị.
Y thuật Kỳ Môn đòi hỏi người học phải đáp ứng những tiêu chuẩn khắt khe, chỉ những người có bát tự toàn bộ thuộc hỏa và ý chí cực kỳ kiên định mới có thể học được.
Sửu gia truyền thụ y thuật cho Trần Đức không chỉ vì anh là người duy nhất có thể ra khỏi nhà lao kia, mà bởi vì anh phù hợp với hai tiêu chuẩn này.
Nhưng có một điều kỳ quái là ông ta lại không giao y thuật Kỳ Môn cho Trần Đức.
“Mặc kệ, dù không có y thuật Kỳ Môn, với những gì Sửu gia đã dạy bảo, mình vẫn có thể tung hoành thiên hạ”.