“Ừ”.
Thoáng cái, Huyết Lãnh đã hiểu ra vì sao Trần Bát Hoang không giết hắn.
Không dám!
Chắc chắn là vì kiêng kị Phương Tâm Ngọc nên mới không dám giết.
Nghĩ đến đây, Huyết Lãnh nhếch mép cười lạnh.
Ngay khi trên mặt hắn thoáng lộ vẻ đắc ý…
Đột nhiên, Trần Đức giơ đao lên, thoáng cái chém đứt cánh tay vừa mất đi năm ngón tay của Huyết Lãnh.
Máu văng tung tóe!
Rải rác khắp sàn nhà!
“Á á á!”, ngay lập tức, cảm giác đau đớn đến mức chết đi sống lại lan khắp toàn thân, Huyết Lãnh hét lên một tiếng thảm thiết khiến mọi người giật bắn người.
Trần Đức nhìn Huyết Lãnh, lạnh lùng nói: “Phương Tâm Ngọc, ông thấy được đúng không? Năm đó, ông đã dùng cây đao này để chém chết anh em của tôi!”
“Tôi cho ông một phút, tốt nhất là ông lập tức xuất hiện tại đại học thương mại, xuất hiện trước mặt tôi”.
“Nếu không, cách 10 giây, tôi sẽ chặt đứt một ngón tay của hắn”.
Giọng Trần Đức đầy u ám, không có một chút tình cảm nào. Lưỡi đao đỏ thẫm trong tay anh không ngừng rỉ máu.
Mùi máu tươi gay mũi dần dần lan ra.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Huyết Lãnh cùng những lời của Trần Đức vang vọng khắp thao trường.
Khiến nhiều người không khỏi rợn tóc gáy, mồ hô lạnh chảy ròng ròng.
Bọn họ không biết Trần Bát Hoang đã trải qua những gì, nhưng giờ phút này, anh chẳng khác nào một Ma Vương!
Côn Luân Hư.
Thiên Kiếm Phong.
Phương Tâm Ngọc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng, ánh mắt ông ta cực lạnh.
Ông ta vừa đến Thiên Kiếm Phong liền xoay người chạy trở về.
Đi được vài bước…
Ông ta đột nhiên dừng lại.
Một phút ư?
Đùa à?
Từ Côn Luân Hư đến nơi gần nhất của Vân Bắc, đừng nói một phút, dù là một tiếng cũng không đến được.
Trần Bát Hoang muốn chơi ông ta à?
“Trần Bát Hoang!”
Phương Tâm Ngọc muốn gọi điện để uy hiếp Trần Bát Hoang, hoặc tìm người cứu Huyết Lãnh, thế nhưng Côn Luân Hư vốn không có tín hiệu mạng.
Không thể nào liên lạc được với thế tục.
Ông ta có thể xem trực tiếp là nhờ vào phương pháp đặc thù đấy.
Nhưng chỉ có thể quan sát mà thôi.